Chương 159

"Thím hai, thím đây là mang An An đến câu lạc bộ chơi à?"

Vương Ngọc Linh là đặc biệt đến đây để tìm Minh Tể Tể, đương nhiên sẽ không thừa nhận.

"Chủ yếu là mang An An đến để nói lời xin lỗi, còn có cảm ơn Tể Tể nữa."

Nói xong còn không quên làm khó dễ Hoắc Tư Thần: "Vẫn là Tư Cẩn, Tư Tước hiểu chuyện, nhìn thấy thím còn biết chào hỏi, không giống Tư Thần, trong mắt chưa từng có người thím này."

Hoắc Tư Thần là đứa trẻ có tính tình dễ nổi nóng, lúc chuẩn bị phát tác thì Hoắc Tư Tước lại lên tiếng trước.

Mặc dù đang cười, nhưng đáy mắt cậu rất lạnh lùng.

"Thím nói đùa, nếu như trong mắt Tư Thần không có thím, sợ là thím cũng không thể an ổn sinh hoạt nhiều năm như vậy ở nhà cũ."

Ngụ ý chính là tự mình biết lấy, nếu để Tư Thần thật sự nháo ra chuyện thì Vương Ngọc Linh sẽ không có một ngày nào tốt lành.

Vương Ngọc Linh: "......"

Mấy thằng ranh con này, lúc trước khi Trương Ninh bị tai nạn xe cộ, sao không mang theo mấy cái thằng ranh con này ở trên xe để bị đυ.ng chết cùng nhau.

Hoắc An An vội vàng ngoan ngoãn chào hỏi: "Anh Tư Tước, anh Tư Thần, Tể Tể."

Hoắc Tư Tước cười nhẹ gật đầu, xem như chào hỏi.

Hoắc An An có chút câu nệ, giống như là sợ hãi, cẩn thận từng li từng tí nhìn Minh Tể Tể, sau đó lắp bắp mở miệng.

"Tể Tể, chị muốn cùng nhau chơi đùa với em, có được không?"

Sợ Tể Tể từ chối, Hoắc An An lập tức bổ sung.

"Chị xin lỗi về chuyện xảy ra lần trước, thật xin lỗi Tể Tể. Còn nữa, cảm ơn Tể Tể lần trước đã cứu chị, nếu như không có em, chị có khả năng...... khả năng đã bị bọn họ mang đi bán rồi."

"Tể Tể, chị thật sự cám ơn em."

Tể Tể đang ăn cơm ở trong miệng liền ngẩng đầu lên, quai hàm banh ra làm hai má phồng lên, một đôi mắt to vừa lớn vừa tròn, đặc biệt sạch sẽ xinh đẹp.

Trực tiếp đối mắt với một đôi mắt to, Hoắc An An tận lực để cho mình không chột dạ.

Chỉ là một đứa nhỏ ba tuổi rưỡi mà thôi, cô ta nhất định phải bình tĩnh.

Hệ thống phản diện làm sao đấu được hệ thống chân mệnh thiên nữ chứ?

Cho nên cô ta không có gì phải sợ?

Cũng không cần phải chột dạ?

Nghĩ như vậy, Hoắc An An ưỡn lưng thẳng hơn, thần sắc trên mặt càng chân thành.

Tể Tể nuốt xuống đồ ăn trong miệng, giọng của bé đặc biệt mềm mại trong trẻo.

"Chị An An, chị thực lòng xin lỗi Tể Tể sao?"

Trong lòng Hoắc An An xem thường, nhưng trên mặt lại rất chân thành.

"Đương nhiên! Không chỉ có xin lỗi, còn phải cảm ơn em, cám ơn em lần trước đã cứu chị."

Tể Tể nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Hoắc An An: "Chị An An, nói dối Tể Tể hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy."

Công chúa nhỏ của Địa Phủ hoàn toàn không thích lời nói nịnh nọt và nói dối!

Thích chính là thích, không thích chính là không thích.

Lần một, lần hai đều nói dối, lần này còn nghiêm túc nói dối như thế, bé cảm thấy rất khó chịu.

Cho nên......

Nếu như chị An An không thừa nhận mình đang nói dối, bé quyết định sẽ để chị An An biết cái giá phải trả cho việc nói dối của mình là như thế nào.

Không biết vì sao, trong lòng Hoắc An An lại cảm thấy hồi hộp.

Luôn cảm thấy nói dối Tể Tể không tốt lắm, nhưng nếu như không có Minh Tể Tể, chế độ thiên vị mà hệ thống mở ra sẽ không mất đi hiệu lực, bởi vì cô ta đã đắc tội Minh Tể Tể nên người ở nhà cũ không ai chào đón cô ta?

Cô bé đứng bên cạnh Hoắc An An khoảng bốn năm tuổi bỗng nói chen vào.

Giọng của cô bé lanh lảnh, dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ, nhưng giọng nói lại không mềm mại êm tai như Tể Tể.

Nói lời cũng không dễ nghe.

"Em chính là Minh Tể Tể? Dáng vẻ của em thật béo, thật xấu hổ!"

Hoắc Tư Thần không chút do dự mà đáp trở về, nói rất nhanh.

"Giống nhà họ Hứa liền có dáng dấp dễ nhìn, gầy như một que củi, một trận gió liền có thể thổi đi, không biết còn tưởng rằng cha mẹ của em ngược đãi em đấy! Cũng gần năm tuổi, thế mà chỉ cao bằng Tể Tể nhà anh, ăn hết cơm mà không cao không mập, lãng phí lương thực mới là đáng xấu hổ! Tể Tể nhà anh trắng trắng mập mập đáng yêu giống mấy bé trong tranh tết, em gầy thì thôi đi nhưng miệng còn xấu như thế, cẩn thận tương lai thành cái miệng rộng, xấu hề hề không gả đi được!"

Hứa Giai Tuệ: "...... anh......"

Hứa Giai Tuệ quay đầu, xông vào trong ngực Vương Ngọc Linh, vừa khóc vừa cáo trạng.

"Cô ơi! Tư Thần bắt nạt cháu!"

Hoắc Tư Thần hừ một tiếng: "Cha của em họ Hứa, mẹ của Hoắc An An họ Vương, cô cái gì chứ? Không phải là thấy nhà họ Hoắc của anh có nhà lớn nghiệp lớn nên muốn ăn chùa uống chùa à!"

Vương Ngọc Linh kiêng kỵ nhất chính là bị người ta nói đến vấn đề thân phận, mẹ của bà ta ly hôn, sau đó mang theo bà ta tái giá vào nhà họ Hứa nên không được tính là người nhà họ Hứa chân chính.

Những năm gần đây nếu bà ta không được gả vào nhà họ Hoắc, thì nhà họ Hứa tuyệt đối sẽ không thèm để ý đến bà ta.

Vương Ngọc Linh đen mặt vì bị chọc trúng vào vết sẹo trong lòng, khuôn mặt đã trở nên nghiêm nghị hơn.

"Hoắc Tư Thần!"

**********

Hoắc Tư Cẩn nhìn nhìn, lạnh lùng mở miệng.

"Thím hai mang An An tới chơi, hay là đến gây chuyện vậy?"

Vương Ngọc Linh không dám tin mà nhìn về phía Hoắc Tư Cẩn, vốn cho là con trai cả của chú ba, Hoắc Tư Cẩn là người hiểu chuyện nhất trong ba đứa con trai, nhưng không ngờ......