Chương 165

Trương Tiểu Chi luôn đi theo ở phía sau đã run lên, bởi vì cô ta nhìn thấy Tống Kiều ở trong khu vườn nhỏ cách đó không xa.

Cô ta từng gặp qua Tống Kiều, cũng biết thân phận của Tống Kiều, cũng biết hiện tại Tống Kiều đã trở thành tội phạm bị truy nã cấp cao của cơ quan ngành đặc biệt.

Ở thời điểm này mà Tống Kiều lại xuất hiện ở đây, bé lại đang bị điều khiển, hiện tại chỉ cần liếc mắt nhìn là đã biết kẻ đứng sau.

Trương Tiểu Chi biết thủ đoạn của cơ quan ngành đặc biệt rất nhiều, cho nên khi nhìn thấy Tống Kiều, trong nháy mắt đã theo bản năng muốn xông lên phía trước ôm bé quay trở về.

Nhưng mà cổ áo đã bị người ở đằng sau kéo, sau đó lại bị che miệng lôi về.

Bách Minh Tư cau mày nhìn Trương Tiểu Chi đang bị kéo lại.

"Trận pháp đã được khởi động, bây giờ cô đi qua đó cũng vô tác dụng."

Trương Tiểu Chi cuống lên.

"Vậy làm sao bây giờ?"

Tể Tể tuyệt đối không thể có chuyện gì, cô ta còn muốn thông qua bé để gặp em gái một lần nữa.

Hiện tại bé là tất cả hi vọng cuối cùng của cô ta.

Cảm xúc của Trương Tiểu Chi đang kích động, Bách Minh Tư thận trọng đưa cho cô ta hai lá bùa.

"Trước tiên quản tốt bản thân mình đi, quanh người cô một thân đầy tử khí, Tống Kiều đang gọi âm binh tới, cô cầm bùa tránh xa một chút miễn cho bị âm binh ngộ sát."

Bị nhiễm tử khí, âm binh cũng không biết suy nghĩ, chỉ nhận vương lệnh.

Trương Tiểu Chi đứng ở chỗ này chính là trở thành một cái bia sống cho bọn chúng tấn công.

Trương Tiểu Chi: "...... Thế nhưng còn Minh tiểu thư......"

Hoắc Tư Tước cùng Hoắc Tư Thần cũng chạy tới, Hoắc Tư Thần có một sự tin tưởng vô điều kiện đối với em gái nhà mình.

"Tể Tể chắc chắn không có việc gì."

Nhưng mà lúc Hoắc Tư Thần ngẩng đầu, nhìn thấy lá cờ đen vẽ hình đầu lâu trở nên càng lúc càng lớn, nhịn không được mà nguyền rủa một câu.

"Bây giờ tình huống thế nào rồi? Đó là vật gì?"

Bách Minh Tư vội kéo ba người lui về sau, chính mình kéo bọn họ ra khỏi vòng vây của cờ chiêu hồn còn bản thân thì một lần nữa nhảy vào bên trong.

Cậu quay đầu nhìn về phía Hoắc Tư Tước: "Tư Tước, gọi cho chú Hoắc bảo chú ấy gọi điện thoại cho ngành đặc biệt, chút nữa động tĩnh chắc sẽ ầm ĩ rất lớn!"

"Mấy người đợi ở đây, ngăn lại bất kỳ một người bình thường nào muốn đi vào!"

Bên này vẫn nằm trong phạm vi của câu lạc bộ, cờ chiêu hồn vừa bay ra, theo động tác của Tống Kiều đã trở nên càng lúc càng lớn, hiện tại bầu trời đang nắng gắt như lửa đã bắt đầu âm u trở nên tối đen, rất nhanh toàn bộ ánh sáng đã bị cờ chiêu hồn che phủ.

Trái tim của Hoắc Tư Tước cùng Hoắc Tư Thần đều đang đập như đánh trống, nhưng cũng biết bản thân mình có thể làm gì.

Lúc này mà xông vào, chỉ làm cho Tể Tể và Bách Minh Tư bị cản trở, không bằng ở bên ngoài ngăn lại những người dân bình thường muốn xem náo nhiệt, miễn cho đả thương tới người vô tội.

Trên không trung bỗng nhiên có rất nhiều tiếng sấm, ầm ầm không ngừng.

Bách Minh Tư nhìn bé đang đi đến trung tâm trận pháp, cũng không lo đến an nguy của bản thân mà nhào qua.

"Tể Tể!"

Cậu liếc nhìn lá bùa con rối bên dưới nách của bé.

Lập tức ra tay ôm lấy bé, trong nháy mắt đã đưa tay xuống dưới nách xé bùa con rối ra.

"Anh Minh Tư?"

Tể Tể cực kỳ kinh ngạc.

"Anh Minh Tư, sao anh lại tới đây?"

Bách Minh Tư nhìn cờ chiêu hồn đã che chắn khoảng không gian này không có chút ánh sáng nào, lại nhìn về phía Tống Kiều đang ẩn thân cách đó không xa trong trong khu vườn nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc.

"Tể Tể, ông ta đang mượn binh của Địa Phủ."

Tể Tể càng kinh ngạc hơn: "Anh Minh Tư cũng biết?"

Bách Minh Tư sửng sốt một chút: "Tể Tể cũng biết à?"

Bé ngoan ngoãn gật đầu, cau mày nhỏ lại nhưng cũng nhanh chóng buông ra.

"Biết nha, chỉ là Tể Tể không rõ người này mượn âm binh để đánh ai?"

Bách Minh Tư: "...... Hả?"

Tể Tể bị dán bùa con rối, cho nên mới bị Tống Kiều điều khiển dẫn đi tới bên này, chẳng lẽ không phải muốn đối phó bé sao?

Tể Tể: "Anh Minh Tư, anh biết ông ta muốn đánh ai không?"

Bách Minh Tư: "...... Chẳng lẽ người bị dán bùa con rối không phải là em à?"

Bé gật đầu: "Là Tể Tể! Nhưng bùa con rối không điều khiển được Tể Tể, Tể Tể đã cố ý giả bộ mình bị khống chế cho nên mới đi tới đây."

Bách Minh Tư bỗng nhiên thở phào.

Nhưng nhìn bầu trời đang bị che khuất, xung quanh gió lớn đang gào thét, âm khí nồng đậm ở bên trong trận đang dần dần lộ ra một cánh cửa màu đen theo quá trình vận hành của Tống Kiều.

Lòng cậu trở nên càng lo lắng hơn.

Đây là Địa Phủ đồng ý cho mượn binh!

Tống Kiều nhìn thấy một phần cánh cửa của Địa Phủ đang dần hình thành, con ngươi sáng lên.

Lúc này bé đã ở trong trận pháp của ông ta, tất cả mọi thứ bên dưới sự bao phủ của cờ chiêu hồn đều bị ông ta khống chế.

Tống Kiều nhìn về phía bé, lúc nhìn thấy Bách Minh Tư thì vô cùng ngạc nhiên.

"Chậc chậc! Minh Tư thiếu gia cũng muốn đối đầu cùng Tống Kiều tôi sao?"

Bách Minh Tư cảnh giác mà nhìn chằm chằm Tống Kiều, ôm chặt bé ở trong ngực.

"Tống Kiều, bây giờ bên ngoài đều là người của chúng tôi, nếu như ông muốn được xử phạt nhẹ một chút thì lập tức thu tay lại!"