Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 177

« Chương TrướcChương Tiếp »
Anh và cha của mình rất giống nhau, thích thanh tĩnh.

Tể Tể mũm mĩm, trắng nõn mềm mại, Hoắc Tư Cẩn cùng Bách Minh Tư, một người lạnh lùng thờ ơ, một người lạnh lùng uy nghiêm.

Có mấy cô gái tinh mắt mới nhìn thoáng qua đã nhận ra Hoắc Tư Cẩn.

"Người kia chính là thiếu gia Hoắc Tư Cẩn của nhà họ Hoắc đúng không?"

"Đúng đúng đúng, là anh ấy! Nhà họ Hoắc chỉ có mấy người, nhưng chỉ có Tư Cẩn thiếu gia giống với người cầm quyền của nhà họ Hoắc, nhìn qua vô cùng lạnh lùng, người khác chớ lại gần."

"Quả nhiên là đẹp trai!"

"Nhìn đôi chân dài kìa!"

"Bên cạnh anh ấy là...... Người thừa kế tương lai của nhà họ Bách?"

"Chắc là vậy!"

"Nhà họ Bách không là gì với nhà họ Hoắc, nhưng hai nhà này có quan hệ vô cùng tốt, Tư Cẩn thiếu gia rất khó tiếp cận, mặc dù Minh Tư thiếu gia lạnh nhạt, nhưng bình thường cũng không làm khó con gái, nếu không một lúc nữa chúng ta đi qua làm quen với Minh Tư thiếu gia?"

"Đợi đã! Anh Tư Cẩn ôm một đứa nhỏ trong ngực kìa......"

"Đó là em gái của anh ấy, gia chủ nhà họ Hoắc mới vừa nhận một bé gái làm con nuôi, hình như gọi là ...... Minh Tể Tể phải không?"

"Minh Tể Tể? Họ Minh? Sao họ này nghe như điềm xấu vậy?"

"Ừm, đúng là có chút xui xẻo, dù sao thì chữ Minh...... Đều làm cho người ta lập tức nghĩ đến Minh giới, nói chung là có liên quan đến người chết."

"Ngay cả họ cũng không đổi, có thể thấy đứa nhỏ này cũng không được người cầm quyền của nhà họ Hoắc yêu thích! Cũng không biết vì sao lại được nhận nuôi."

"Tôi nghe nói Hoắc phu nhân rất thích con gái, nhưng nhà họ Hoắc chỉ có ba người con trai, cho nên mới nhận nuôi một bé gái, chắc là để Hoắc phu nhân an tâm ra đi."

"Thôi, quan tâm những cái đó làm gì, dù gì cũng chỉ là một đứa nhỏ không được yêu thích mà thôi, vẫn là quan tâm Tư Cẩn thiếu gia đi, anh ấy đang ôm đứa bé ấy đến đây, chắc là để cho đứa bé này chơi cầu trượt nước”

......

Có một cô gái mười tám mười chín tuổi, đang ở độ tuổi mới biết yêu, nhìn thấy Hoắc Tư Cẩn đi tới gần, ánh mắt của cô ta đã dán chặt vào người anh.

Đáy mắt Hoắc Tư Cẩn hiện lên vẻ chán ghét, mắt lạnh nhìn thẳng, ôm Tể Tể đến bậc thang bên cạnh cầu trượt nước.

Tinh thần của Tể Tể không tốt, ỉu xìu buồn bã.

Hoắc Tư Cẩn sờ sờ đầu Tể Tể, giọng nói vô cùng ôn nhu.

"Tể Tể, em có muốn chơi cầu trượt nước không?"

Mặc dù cảm xúc của Tể Tể có chút thất lạc, nhưng cũng biết anh cả đang lo lắng cho mình, cho nên Tể Tể đã cố gắng để cho bản thân nhìn tương đối vui vẻ.

Đáng tiếc bé không biết diễn, cười trông thật giả tạo.

Bé đang nghĩ đến anh ba, cho nên cũng không biết anh cả vì an ủi bé mới mang bé đến công viên nước dành cho trẻ em.

Tể Tể nhìn hai bên, đỏ, xanh lục, xanh, vàng, trắng đủ loại đồ chơi dành cho trẻ em ở khắp nơi, không hợp với anh cả với anh Minh Tư chút nào.

Bé nhìn bậc thang đi lên cầu trượt nước, hỏi có chút gian nan.

"Anh cả, anh có chơi cầu trượt nước không?"

Hoắc Tư Cẩn chỉ nghĩ là trong lòng bé đang khó chịu, không khỏi càng đau lòng hơn, ôm bé vào trong ngực vỗ về lưng bé.

"Tể Tể không vui à?"

Tể Tể ngước nhìn mặt trời nóng bức trên đỉnh đầu nhỏ bé của mình, nhịn cơn buồn ngủ xuống.

Bé mềm mại hỏi Bách Minh Tư ở bên cạnh đang nhìn bé: "Anh Minh Tư, anh cũng chơi à?"

Bách Minh Tư: "......"

Hoắc Tư Cẩn nhanh chóng nhìn cậu.

Khóe miệng Bách Minh Tư giật giật: "...... Chơi."

Tể Tể: "......"

Thôi được.

Mặc dù rõ ràng chỗ này là công viên nước dành cho trẻ em, nhưng bé ở Địa Phủ cũng gặp qua rất nhiều chú bác cũng thích ăn mứt quả như trẻ em, hoặc là chơi các loại trò chơi của trẻ em, thỉnh thoảng cũng từ giữa không trung lao xuống, hình như cũng giống chơi cầu trượt nước này.

Anh cả cùng anh Minh Tư muốn chơi nên bé cùng chơi thôi.

Bé từ trong ngực anh cả đi ra, nện bước nhỏ giẫm vào trong hồ, sau đó túm lấy tay vịn, bắt đầu leo lên bậc thang nhỏ.

Đi lên được một đoạn cũng không quên vẫy tay về phía mấy anh trai đang đứng bên cạnh hồ.

"Anh cả, anh Minh Tư, mau lên đây nha."

Hoắc Tư Cẩn: "......"

Bách Minh Tư: "......"

Bọn họ...... Đi lên?

Tể Tể thấy hai anh không đi lên, định quay người chuẩn bị đi trở về.

Hoắc Tư Cẩn cùng Bách Minh Tư nhìn thấy như vậy liền vứt bỏ xấu hổ, hai người một trước một sau nhanh chóng bò lên chỗ cầu trượt nước.

Bé nhìn hết thảy, nở nụ cười tươi rói.

"Anh cả cố lên, anh Minh Tư cố lên."

Trong nháy mắt tiêu điểm của toàn khu vực chính là Hoắc Tư Cẩn cùng Bách Minh Tư: "......"

Bách Minh Tư còn tốt, dù sao cậu chỉ mới mười mấy tuổi, chơi trò cầu trượt nước của trẻ con này còn chưa đến nỗi quá đáng.

Hoắc Tư Cẩn đã vào đại học, người thì cao mà chân thì dài, anh cao 1m88 bước vào trong hồ, nước còn không cao qua đầu gối của anh.

Hoắc Tư Cẩn: "......"

Bé đứng ở bậc thang phía trên tay bám vào lan can nhìn chằm chằm anh, lại dùng giọng sữa gọi anh.

"Anh cả, anh nhanh lên nha, chúng ta còn xếp hàng trượt xuống."

Cách đó không xa mấy cô gái trẻ tuổi muốn tới chào hỏi Hoắc Tư Cẩn: "......"

Hoắc Tư Cẩn hít sâu một hơi, nói với mình trừ Tể Tể cùng Bách Minh Tư, còn lại hết thảy đều là đầu gỗ, sau đó lại thở ra thật mạnh, tiếp tục dùng đôi chân dài leo lên bậc thang chỗ cầu trượt nước.
« Chương TrướcChương Tiếp »