Chương 18

Tạo cho Hoắc Tư Thần có đủ cảm giác an toàn.

"Anh hai, anh không sợ sao?"

Hoắc Tư Tước vừa mở miệng, giọng nói đã trở nên khàn khàn.

"Vẫn còn khá tốt."

Hoắc Tư Thần: "..."

Sắc mặt của Hoắc Tư Thần tái xanh vì sợ hãi, nhưng sau khi chắc chắn rằng xung quanh đã sạch sẽ, cả người như được sống lại.

Bách Minh Tư cảm thấy bình thường, nên cậu ấy khởi động lại xe tiếp tục chạy đi.

Hoắc Tư Thần mồ hôi đầm đìa, cậu nhớ có nước nên tìm tòi trên xe một hồi, uống một hơi cạn sạch chai nước lớn.

Hoắc Tư Tước thì suy nghĩ nhiều hơn, ánh mắt không ngừng đảo quanh bé.

"Tể Tể, chuyện vừa rồi là sao vậy?"

Tể Tể: "..."

Bé cúi đầu xuống vò hai tay vào nhau, đôi mắt vừa vừa ngây ngô lại có chút ủy khuất nhìn anh hai, giọng nói của bé yếu ớt: "Là do Tể Tể vô tình mở mắt âm dương cho anh hai, anh ba!"

Hoắc Tư Tước: "..."

Hoắc Tư Thần: "... Cái gì? Mắt Âm dương? Anh cũng có sao?"

Hoắc Tư Thần biết tình hình của nhà họ Bách, vì vậy cậu nhìn Bách Minh Tư đầy hoài nghi.

"Anh Minh Tư, con mắt âm dương của gia tộc nhà họ Bách không phải chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu sao, thậm chí còn sắp đứt truyền thừa? Anh còn là người duy nhất trong thế hệ của mình!"

Bách Minh Tư cũng khó hiểu, Tể Tể rõ ràng rất khác biệt.

Cậu cảm thấy điều đó thật kỳ lạ, nhưng không nói ra.

Cậu xoa đầu Tể Tể trấn an, ánh mắt rất dịu dàng.

"Từ ngàn xưa, núi này cao còn có núi kia cao hơn, trong thiên hạ cũng có người tài giỏi hơn! Đất của Hoa Hạ rộng lớn, người giỏi xuất hiện lớp lớp. Họ Bách không là gì cả."

Hoắc Tư Thần: "..."

Nếu họ Bách không là gì, thì những gia tộc nổi tiếng ở Hoa Hạ là gì?

Ngay cả nhà họ Hoắc, ông nội cũng sẽ mời ông nội Bách đi xem phong thủy!

Ngay sau khi những thứ đó rời đi, sự sợ hãi của Hoắc Tư Thần đã biến mất, cậu lại trở nên hoạt bát.

"Tể Tể, anh ... anh hai và anh có thể tiếp tục nhìn thấy những thứ đó không?"

Cậu có một chút phấn khích và một chút sợ hãi.

Vẫn là một cậu bé, ban đầu sợ hãi, nhưng bây giờ nhìn thấy Tể Tể bình tĩnh như vậy, cậu cảm thấy mình cũng có thể làm được như vậy.

Cậu là anh ba của Tể Tể!

Bé chớp đôi mắt to: "Anh ba, chuyện này có thể khống chế được. Muốn thấy thì thấy, không muốn thấy thì không thấy."

Đôi mắt âm dương được mở ra bởi con gái của Minh Vương, có thể đóng vào mở ra một cách tự do.

Hoắc Tư Thần nhìn ra ngoài cửa sổ một cách thích thú và tò mò.

Ngoại trừ ánh đèn đường và cảnh quan đường phố bên đường, đôi khi chiếc ô tô chạy ngang qua, nhóm hai ba người đi bộ, mọi thứ sạch sẽ và không có gì lạ.

Hoắc Tư Thần lo lắng thở ra một hơi nặng nề.

"Mẹ kiếp! Làm căng thẳng một hồi! Rốt cuộc không có việc gì!"

Hoắc Tư Tước hơn cậu sáu tuổi, rất bình tĩnh.

Sau khi chấp nhận rằng thực sự có những thứ đó trên đời, huống chi còn có người nhà họ Bách bên cạnh, cậu từ từ thả lỏng tinh thần.

Sau đó cậu cười ác ý và nhắc nhở người em ngốc nghếch.

"Tư Thần, nhìn kỹ nhóm hai ba người qua lại đó đi."

Hoắc Tư Thần không nghĩ ngợi nhiều, ngơ ngác nói "Ồ".

Vừa nhìn kỹ lại lần nữa, suýt tí nữa thì nhảy dựng lên!

Một người có khuôn mặt đẫm máu, một người chỉ có nửa khuôn mặt, và người còn lại ... chỉ là một bộ khung xương...

Hoắc Tư Thần sợ hãi đến phát ra tiếng kêu lớn.

"Ah ... Trời…!"

Hoắc Tư Tước nhanh chóng dùng tay che miệng em trai: "Lại kêu nữa, em muốn thu hút bọn họ lại đây để cho em quan sát kỹ hơn à?"

Hoắc Tư Thần: "..."

Bé nhìn anh ba lại run sợ lần nữa, đành lên tiếng nhắc nhở.

"Anh ba, chỉ cần anh suy nghĩ bọn họ không có ở đó, anh sẽ không nhìn thấy nữa."

Hoắc Tư Tước lại sắp khóc.

Đầu óc cậu hiện lên ba bộ mặt kinh khủng!

Cậu càng không muốn nghĩ, nó lại càng trở nên rõ ràng hơn trong đầu!

***********************

Một tiếng rưỡi sau, xe dừng trên bãi đất bằng phẳng trước một khu biệt thự bỏ hoang.

Bạn nhỏ Hoắc Tư Thần không kiểm soát được suy nghĩ của mình, nên tìm chiếc khăn quàng đỏ trong túi quần bịt mắt lại.

Cậu hy vọng không có con quỷ nào nhìn thấy mình, cũng không muốn nhìn thấy gì.

Hoắc Tư Tước đã ổn định lại cảm xúc, sau khi xuống xe cùng với bé, cậu cẩn thận nhìn xung quanh.

Ngay cả khi không nhìn thấy gì, nhưng trực giác của cậu nói rằng ở đây có vấn đề.

"Tể Tể, sao anh hai không thấy họ?"

Bé liếc nhìn biệt thự đổ nát, ở trong đám cỏ dại cách đó không xa, đôi mắt đen của bé xuyên qua các lớp tường nhìn thấy những bóng đen đang gần như hòa vào tường.

"Anh hai, bọn họ trốn rồi."

Xác thực là ẩn nấp rồi!

Có mùi máu của Minh Vương, những yêu ma quỷ quái nào trong bán kính 100 km lại dám thản nhiên xuất hiện?

Đặc biệt là những quỷ hồn không tuân theo quy tắc của địa phủ.

Nếu không có trận pháp ở đây nhốt lại thì bọn họ đã chạy trốn từ lâu rồi.

Bách Minh Tư nhíu mày: "Ẩn nấp?"

Bé nhìn chằm chằm vào bức tường đằng xa rồi gật đầu.

"Vâng, ngay sau bức tường trong biệt thự, anh Minh Tư, anh không thấy sao?"