Chương 21

Hoắc Tư Thần nuốt nước bọt nhìn Bách Minh Tư đang kiểm tra xung quanh.

Trong tâm trí của Bách Minh Tư đang có rất nhiều suy đoán.

Dù cậu ấy đã sửa lại lá bùa nhưng nó không đủ mạnh để khiến thứ đó tan biến trong chốc lát.

Chẳng lẽ là do Tể Tể làm?

Cũng không đúng!

Bé vẫn luôn ở bên cạnh Hoắc Tư Tước, ngoan ngoãn đứng bên cạnh, dùng đôi tay ngắn nhỏ nắm lấy tay anh hai.

Hoắc Tư Tước nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của cậu ấy liền bước tới ôm bé lên tay mình.

"Minh Tư, sao vậy?"

Nhìn thấy Hoắc Tư Tước, Bách Minh Tư không nói ra nghi ngờ trong lòng.

Ở đây xa xôi hẻo lánh, thường sẽ có quỷ hồn hay lui tới.

Đêm nay, ngay khi cậu bước vào, những thứ đó lại giãy giụa thoát ra, một đám chạy trốn không để lại dấu vết.

"Chúng ta trở về rồi nói chuyện sau."

Chờ tới sáng ngày mai, cậu sẽ đến kiểm tra lại một cách cẩn thận.

Hoắc Tư Tước gật đầu: "Được!"

Vẫn là Bách Minh Tư lái xe, Hoắc Tư Tước ôm Tể Tể, Hoắc Tư Thần ngồi ở hàng ghế sau.

Trở lại sân nhà cũ của Bách Minh Tư, Bách Minh Tư lấy thứ gì đó từ trong túi quần của mình ra và đưa cho Hoắc Tư Tước.

Đó là một chiếc vòng tay của phụ nữ.

"Cậu đã từng thấy qua chưa?"

Hoắc Tư Tước đúng là đã từng nhìn thấy nó.

Một tuần trước, bác gọi điện nói rằng anh họ Trương Kế Phong và bạn gái Lư Lam Lam có trục trặc trong quan hệ tình cảm, Lư Lam Lam chạy đến khu biệt thự bỏ hoang ở ngoại ô để tự tử. Bác đang ở nước ngoài không về được, nhờ cậu chạy qua đó trước nghĩ biện pháp ngăn không cho xảy ra chuyện.

"Của Lư Lam Lam? Tại sao chiếc vòng này lại ở đây?"

Bách Minh Tư không biết người này là ai.

"Có âm khí rất nặng trên chiếc vòng tay này, nhưng nó đã biến mất sau khi tớ nhặt nó lên. Bất cứ ai đeo nó đều bị ảnh hưởng bởi âm khí này."

Hoắc Tư Tước nhíu mày.

Cậu ấy không chỉ chạm vào chiếc vòng này mà thậm chí còn mang nó trên người trong khoảng ba ngày.

Cậu đã cứu Lư Lam Lam khi chạy đến vào ngày hôm đó, sau khi trở về nhà, Lư Lam Lam đã đưa cho cậu chiếc vòng, nói rằng cô ấy không muốn bất cứ thứ gì do Trương Kế Phong đưa.

Cậu định đưa lại cho anh họ nhưng ba ngày không thấy, ba ngày này liền mang theo chiếc vòng trên người.

Vừa nghĩ đến đây, điện thoại trong túi quần của cậu vang lên.

Cuộc gọi đến từ người bạn cùng bàn của cậu, Bách Cảnh Vân.

"Tư Tước, Lư Lam Lam tự sát vì cậu!"

Hoắc Tư Tước đầy dấu chấm hỏi.

"Lư Lam Lam, tự sát vì tớ?"

Bách Cảnh Vân có chút không rõ: "Ừ, cậu lên diễn đàn của trường nhìn sẽ biết."

Hoắc Tư Thần đang ngồi ở hàng ghế sau đột nhiên nói: "Anh hai, không phải Lư Lam Lam là bạn gái mới của anh sao?"

Hoắc Tư Tước không chút suy nghĩ phản bác lại: "Anh có bạn gái khi nào?"

Hoắc Tư Thần trợn to hai mắt nhìn anh hai: "Tuần trước! Sau khi anh từ ngoại ô trở về, anh đã nói với em rằng anh đang yêu! Trong tuần đó, mỗi ngày anh đều dùng điện thoại di động gọi cho Lư Lam Lam!"

Hoắc Tư Tước: "..."

Bách Minh Tư rũ mắt xuống, liếc nhìn chiếc vòng trên tay Hoắc Tư Tước.

"Tư Tước, cậu đã bị tính kế!"

Về phần ai đã tính toán thì câu trả lời đã quá rõ ràng.

Hoắc Tư Tước mím môi nghiến răng nghiến lợi.

Trong đôi mắt dài và hẹp của cậu hiện lên lệ khí cuồn cuộn, lộ ra vẻ mặt lạnh lùng.

Cậu mở diễn đàn của trường, nhìn thấy tin tức về vụ tự sát của Lư Lam Lam.

Bé đang ngồi trong lòng ngực anh hai, đương nhiên cũng thấy được.

Người chị gái mà bé hút vào miệng kia không phải là Lư Lam Lam, người đã tự tử trong bức ảnh.

Hoắc Tư Tước liếc nhìn tin tức trên diễn đàn, khóe miệng nở nụ cười lạnh.

"Họ Trương đang muốn dùng cái chết của Lư Lam Lam để kéo mình xuống nước! Lư Lam Lam đã chết, chết không đối chứng!"

Giọng nói non nớt mềm mại của bé vang lên: "Chưa chắc!"

Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần nghĩ tới điều gì, đột nhiên quay đầu lại, đồng thời nhìn về phía Bách Minh Tư.

Bách Minh Tư có thể giao tiếp âm dương, chỉ cần hồn phách của Lư Lam Lam vẫn còn ở đó, cậu ấy có thể kiểm chứng lại!

Bách Minh Tư khẽ cười: "Chúng ta nên đến nhà của Lư Lam Lam, hẳn là còn kịp."