Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 45

« Chương TrướcChương Tiếp »
Không biết từ lúc nào cầu thang đã biến thành một mảnh tối đen như mực, bọn họ đều nhìn không thấy bất cứ thứ gì.

Rõ ràng phía trước chính là cầu thang, nhưng bây giờ bước chân lại giống như đang đi trên đất bằng.

Giọng nói mềm yếu của bé truyền đến từ bên trong.

"Mày dám tổn thương anh hai của Tể Tể, Tể Tể sẽ nuốt mày!"

Tể Tể đang đối diện cùng một khuôn mặt dữ tợn, toàn thân của quỷ hồn đang nhỏ nước rơi tí tách. Bách Minh Tư nghe được lời nói của bé, vô thức vung ra một lá bùa phong bế.

Trong tiềm thức, cậu biết ở trên người Tể Tể có bí mật, càng ít người biết thì càng tốt.

Mấy người Hoắc Trầm Lệnh ở bên ngoài chỉ nghe được nửa câu trước của bé.

"Tể Tể?"

"Tư Tước?"

"Minh Tư?"

......

Gọi mấy lần liên tiếp nhưng không có bất kỳ câu trả lời nào, Hoắc Trầm Lệnh không quản trước mặt là một mảnh đen kịt, cứ dựa theo ký ức nhanh chóng chạy về phía trước.

Bé há mồm, nhanh chóng hút quỷ khí.

Bé há to miệng hút quỷ khí âm trầm đang nhào về phía anh Minh Tư, chỉ nuốt một ngụm đã xử lý hết quỷ khí, sau đó một cước đá văng cửa phòng, vội vàng xông vào thật nhanh.

"Anh hai?"

Khi Hoắc Tư Tước nhìn thấy bé, theo bản năng đã đưa tay ôm lấy bé.

"Tể Tể đi mau! Nơi này nguy hiểm lắm!"

Cậu không biết vì sao thứ này không dám tới gần, nhưng lại có thể ảnh hưởng đến tinh thần của cậu, ép buộc cậu tự mình hại mình.

Nhưng cậu vẫn còn lý trí, một bên ném đồ một cách thô bạo để gây sự chú ý của em trai, một bên cố gắng khống chế bản thân để không làm ra chuyện gì tự hại mình.

Nhưng bây giờ bé lại vọt vào.

Quá nguy hiểm!

"Tể Tể, em......"

Tể Tể đưa đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái ở mi tâm anh hai, những sợi âm khí đã đánh bay sát khí dày đặc từ chỗ mi tâm ra ngoài.

Khi sát khí bị kéo ra, ở ngoài cửa Bách Minh Tư cũng phát giác ra được, nhưng tốc độ quá nhanh, cậu còn chưa kịp phản ứng thì đã biến mất.

Bé nhìn thấy cảm xúc bạo ngược trong đáy mắt của anh hai đã giảm đi, cũng hồi phục lý trí, bé nhịn không được mà nghiêng đầu nở ra một nụ cười dễ thương.

"Tể Tể đã nói nhất định sẽ bảo vệ anh hai!"

Trong lòng Hoắc Tư Tước vẫn tràn đầy sợ hãi: "......"

Chuyện gì đang xảy ra?

Bách Minh Tư nhanh chóng chạy vào, nhìn thấy bé và Hoắc Tư Tước đều bình an vô sự, thậm chí Hoắc Tư Tước đã khôi phục sự tỉnh táo, trong lòng vô cùng nghi ngờ.

"Tể Tể, em......"

Ngoài cửa truyền đến tiếng lo lắng của Hoắc Trầm Lệnh: "Tư Tước, Tể Tể, Minh Tư, các con thế nào rồi?"

Lúc quỷ khí vừa bị Tể Tể thôn phệ xong, Hoắc Trầm Lệnh và Hoắc Tư Thần, cả hai cha con ngay lập tức xông lên.

Bé đang uốn éo trong ngực anh hai liền nhìn về phía cha và anh ba, lộ ra đầy một miệng răng trắng nhỏ.

"Cha, chúng con rất tốt nha."

Không tốt chính là quỷ khí đã bị bé xử lý, còn có người xấu điều khiển quỷ khí nữa.

Dám ra tay đối với người mà Tể Tể dùng máu của mình để bảo vệ, nhất định phải chịu sự tức giận của con gái Minh Vương.

Đối phương càng làm nhiều việc ác, càng chết thê thảm!

Ở phía tây thành phố, trong một khu chung cư cao cấp, bỗng truyền ra tiếng kêu thảm thiết thê lương ở bên trong một căn hộ nào đó.

Sau đó, có một tiếng nổ lớn, một bà cụ khoảng bảy mươi tuổi sống một mình trong gian phòng, đang bị quỷ khí cắn trả tấn công, lăn lên lộn xuống, hú hét tru lên trong ngọn lửa ma quái đang cháy hừng hực.

Không cẩn thận chạm đổ chân đèn bên cạnh, làm màn cửa bốc cháy lên, chỉ trong chốc lát ngọn lửa đã nhấn chìm cả căn phòng.

Người trực ca đêm trong khu chung cư nhìn thấy có khói đen bốc ra cuồn cuộn, ngọn lửa bùng lên, bị dọa đến vội vàng báo cảnh sát, gọi cứu thương.

110, 120, 119 cùng lúc chạy đến, cả phòng đã bị đốt thành một mảnh tro tàn.

Mà kỳ quái chính là, lầu trên lầu dưới đều không có bị ảnh hương gì.

Đội trưởng 119, Hùng Kỳ vô cùng kinh ngạc: "Ngọn lửa này cháy lên...... Thực sự rất kỳ lạ."

********************

Trong trang viên của nhà họ Hoắc ở phía đông thành phố, Hoắc Trầm Lệnh ôm bé mang theo ba thiếu niên tiến vào thư phòng.

Bách Minh Tư vừa thấy tình huống này, theo bản năng nhìn về phía Tể Tể trong ngực chú Hoắc.

Bé không hề biết, còn đang tò mò nhìn trái nhìn phải.

Thư phòng to như vậy nhưng khắp nơi đều là sách!

Bé cẩn thận nhìn chăm chú, phát hiện một chữ cũng không nhận ra.

Tể Tể: "......"

Thật không tốt!

Mặc dù bé chỉ mới ba tuổi rưỡi, nhưng ở Minh giới, bé có thể nhận biết hết chữ trên Sổ Sinh Tử, trong một căn phòng lớn đầy sách như vậy nhưng một chữ bé cũng không biết.

Hoắc Trầm Lệnh đang muốn hỏi con trai thứ hai vừa rồi trên lầu đã xảy ra chuyện gì, vừa cúi đầu xuống liền thấy khuôn mặt nhỏ của bé đã nhăn nhúm như đang đau khổ suy nghĩ.

Ông nhất thời nhịn không được mà bật cười.

"Tể Tể, sao vậy?"

Bé nhíu mày cau mặt, nhăn nhó nhìn như một bà cụ non.

"Cha, sách ở đây, Tể Tể một chữ cũng không nhận ra!"

Hoắc Trầm Lệnh: "......"

Hoắc Tư Tước, Hoắc Tư Thần cả hai anh em đang có tâm tình nặng nề: "......"
« Chương TrướcChương Tiếp »