Chương 52

Tể Tể không hiểu chuyện này lắm, nhịn không được hỏi Cố Thích Phong.

"Chú Cố, người sống và quỷ có thể yêu đương kết hôn không?"

Nữ quỷ kia điên cuồng gật đầu: "Được, được nha, chỉ cần chú của cháu đồng ý làm chồng của tôi, chúng tôi có thể cùng nhau nói chuyện yêu đương trong giấc mộng của anh ấy."

Cố Thích Phong giật giật khóe miệng, thậm chí đã không còn sợ nữ quỷ kia nữa.

"Không thể nào? Trừ khi cả hai đều chết thì mới có thể cùng nhau đi xuống Địa Phủ làm vợ chồng!"

Nữ quỷ gấp gáp muốn giải thích với bé: "Không cần như vậy đâu! Bà Tô từng nói với tôi chỉ cần tôi sớm thoát ra ngoài, cùng lắm thì anh ấy chỉ bệnh nặng một trận mà thôi!"

Bé hơi nghi hoặc: "Bà Tô là ai?"

Nữ quỷ chỉ về phía tây thành phố, nghĩ đến thảm trạng của bà Tô, vẻ mặt lần nữa trở nên dữ tợn và méo mó.

"Một bà đồng! Nhưng đêm qua bỗng nhiên qua đời rồi."

Mặc dù Cố Thích Phong không nhìn thấy nữ quỷ kia nữa, nhưng từ nét mặt của Tể Tể vẫn có thể nhìn ra, nữ quỷ kia thật sự sợ bé.

Cố Thích Phong: "......"

Cái này, quá huyền ảo......

Bé đang muốn nói đến cái chết của bà đồng kia, thì cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến một giọng trẻ con điềm đạm hòa nhã.

"Tể Tể?"

Bé ngẩng đầu nhìn thì thấy Hoắc An An.

*****************

Tể Tể giơ tay lên, theo như Cố Thích Phong và Hoắc An An nhìn thấy thì chính là bé đang đưa tay gãi trán một cái vì ngứa.

Kì thực là đưa tay ném nữ quỷ kia đi, thuận tiện dùng “minh ngữ” cảnh cáo cô ta.

***Minh ngữ: ngôn ngữ dùng ở minh giới/địa phủ.

"Nếu để cho tôi phát hiện cô làm hại người khác......"

Nữ quỷ run rẩy nói: "Tuyệt đối không! Tôi lập tức đi tới Địa Phủ để báo danh!”

Hoắc An An đã đi tới, còn nói mấy câu cùng Cố Thích Phong.

Nhưng lực chú ý một mực đặt ở trên người Tể Tể, thì phát hiện Tể Tể không nhìn mình, trực tiếp phớt lờ mình.

Hoắc An An vừa tức vừa không tiện phát giận, giọng nói cũng cao hơn.

"Tể Tể, có phải em không khỏe nên đến bệnh viện phải không?"

Cô ta sợ chú ba cũng đang ở đây, lại vội vàng hỏi câu tiếp theo.

"Chú ba đâu, chú đến cùng em à?"

Tể Tể chờ quỷ nữ kia đi, ánh mắt mới chuyển tới Hoắc An An.

"Chị An An, chị nói gì vậy?"

Hoắc An An: "......"

Hoắc An An cố gắng duy trì nụ cười ôn hòa ở trên mặt, ngửa đầu nhìn Tể Tể đang được chú Cố ôm vào trong ngực.

Nụ cười càng hòa nhã điềm đạm hơn.

"Tể Tể không thoải mái, cho nên chú Cố mới ôm à?"

Tể Tể lắc đầu: "Không phải!"

Cố Thích Phong vừa muốn nói chuyện, Hoắc An An lại lên tiếng trước.

"Là Tể Tể không muốn đi, cho nên mới để chú Cố ôm sao? Hôm qua chú Cố mới vừa bị tai nạn xe hơi, cứ ôm em như vậy......"

Ngụ ý chính là dù còn nhỏ, cũng không thể không hiểu chuyện như thế.

Bé nghe mà chẳng hiểu gì.

Dù sao bé mới ba tuổi rưỡi, cũng không có “hệ thống chân mệnh thiên nữ” đặt biệt dạy dỗ.

Cho nên bé trực tiếp dựa vào tay chú Cố, giọng của trẻ con non nớt đặc biệt nhu thuận: "Là chú Cố muốn ôm Tể Tể."

Cố Thích Phong vội vàng gật đầu, dù sao Tể Tể rất đặc biệt, vừa rồi lại xảy ra loại tình huống kia, anh ta tuyệt đối không thể bỏ mặc bé.

Anh ta là người trưởng thành, đã làm việc ở bệnh viện nhiều năm, làm sao nghe không ra ý tứ trong lời nói của Hoắc An An.

Đây là quanh co lòng vòng nói Tể Tể không hiểu chuyện?

Nhưng Tể Tể mới ba tuổi rưỡi mà!

Cố Thích Phong có ấn tượng rất tốt với Hoắc An An, hôm nay đã bị phai mờ.

"Tể Tể nói đúng rồi, là chú muốn ôm Tể Tể, dù sao Tể Tể quá đáng yêu, mà thân thể của chú Cố cũng rất tốt, hôm qua chú bị tai nạn xe cũng không có vấn đề gì cả."

Hoắc An An lại không đồng ý, cũng biết mấy năm qua mình lưu lại ấn tượng tốt cho tất cả mọi người nhất định đã đi sâu vào lòng người.

"Chú Cố, trên mặt chú còn bị trầy da, làm sao có thể không bị thương?"

Nói xong lại tỏ thái độ của một chị gái, kéo tay Tể Tể.

"Tể Tể mau xuống đi, chị An An dắt tay em."

Bé tụt xuống, nhưng cũng không để Hoắc An An dắt tay.

Đối với những thứ mình không thích, bé cũng không thèm để ý.

Thế là bé ngửa đầu hỏi Cố Thích Phong: "Chú Cố, bây giờ chúng ta đi chỗ nào? Chú còn muốn đi chỗ khác nhìn nữa không?"

Cố Thích Phong tê cả da đầu.

Lập tức nghĩ tới nữ quỷ dính như kẹo kia vừa nhìn đã cảm thấy buồn nôn, ánh mắt âm trầm lại khiến cả người toàn thân phát lạnh.

"Đừng, chú không muốn nhìn nữa."

Hoắc An An nghe không hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng lại không thoải mái khi Cố Thích Phong luôn chỉ chú ý đến Tể Tể.

Trước khi Minh Tể Tể tới nhà họ Hoắc, ngoại trừ chú ba một mực lạnh lùng với cô ta ra, thì tất cả người của nhà họ Hoắc, bao gồm cả chú Cố đây, có ai mà không nâng cô ta ở lòng bàn tay chứ?

Hoắc An An gần như sắp nhịn không được sự bất mãn trong lòng, hệ thống lập tức ổn định cô ta.

【 Đừng tức giận! Chỉ là một đứa nhỏ! Cô là chân mệnh thiên nữ! Nhất định phải có phong thái! 】