Chương 15.2

Thiếu gia Hạc Văn?

Nghe đến cái tên này, Tô Tử Mặc lại sững sờ.

Anh dường như đã lâu không nhớ đến có một như vậy, anh rất ít có cơ hội tiếp xúc trực tiếp với Tô Hạc Văn, hơn nữa sau khi anh ta thi đậu đại học liền rời đi nhà họ Tô, so với chú của Tô Tử Mặc thì càng quyết liệt hơn.

Suy cho cùng thì Tô Hạc Văn ... là con nuôi của người mẹ mất sớm của Tô Tử Mặc, hơn anh năm tuổi, địa vị của anh trong nhà họ Tô cũng rất đáng xấu hổ, so với địa vị của Tô Tử Mặc bỗng chốc trở nên "ngốc nghếch”, nó còn tệ hơn.

"Thiếu gia Hạc Văn cũng ở đây? Vậy thì anh ta sẽ đến gặp thiếu gia …… ngốc?"

“Cô cho rằng trong hoàn cảnh hôm nay, vẫn còn có người không trở về được sao?” Quản gia Bạch không khỏi thấp giọng, “Gia chủ bệnh nặng, nhưng di chúc của luật sư vẫn chưa được công bố. Có thể nói nó chính là một bước ngoặt của nhà họ Tô."

"Bước ngoặt?"

"Đúng vậy, nhà họ Tô từ trước đến nay luôn chú ý đến thứ tự lớn nhỏ, con trai trưởng nên kế thừa vị trí gia chủ. Nhưng bây giờ ông cả là như vậy, thiếu gia lại thế này, chỉ còn có thiếu gia Hạc Văn là người có thể làm việc được, nhưng thiếu gia chỉ là con nuôi, thật sự là… Cũng không có gì lạ khi ông Hai và ông Ba làm luật sư lúng túng trong phòng khách”

"Bạch quản gia, hóa ra ông cũng hóng chuyện như vậy …..."

"Suỵt!"

Giọng nói nhỏ ở ngoài cửa bỗng nhiên biến mất, tiếp theo là một loạt tiếng bước chân càng ngày càng xa, dường như quản gia Bạch đã đem hai người giúp việc vừa trốn ở đây quay trở lại làm việc.

Tô Tử Mặc vẫn luôn đứng nghe phía trong cánh cửa, vẻ mặt đã thay đổi rất lớn.

Gia chủ đang ốm nặng …

Đó không phải là nói ông nội của anh sao?

Không có gì lạ khi bố của anh, người thường đi du lịch khắp thế giới cùng một số người ít khi trở về nhà họ Tô đều tập trung ở đây.

Thảo nào những người giúp việc của nhà họ Tô vốn luôn cẩn trọng trong lời nói và việc làm, nay lại trở nên nói chuyện không lựa lời như vậy.

Như vậy, một nhóm người tụ tập trong nhà chính, thứ bọn họ quan tâm không phải là sức khỏe của gia chủ, mà là quyết định quyền sở hữu tài sản kế tiếp của nhà họ Tô?!

Vậy đây đúng là một vấn đề lớn!

Tô Tử Mặc nở một nụ cười gượng gạo, tay nắm chặt cửa phòng ngủ, thậm chí không khỏi run lên. Thật khó để tưởng tượng rằng nếu Tô Tử Mặc ở lại thế giới ác mộng thêm một lúc nữa, anh ấy có lẽ không kịp đi gặp ông của mình?

Nghĩ đến người ông đã dạy dỗ mình, Tô Tử Mặc trực tiếp mở cửa phòng ngủ bước ra ngoài.

Phòng ngủ của Tô Tử Mặc ở tầng 5 trong nhà chính của gia đình họ Tô, là căn phòng đẹp nhất trên tầng 5, nhưng nó hơi xa so với phòng khách. Có lẽ là bởi vì hôm nay quả thực là một ngày đặc biệt của nhà họ Tô, cho nên khi Tô Tử Mặc bước trên hành lang trên tầng 5, anh phát hiện xung quanh im lặng và thực sự không có một ai.

Chẳng trách nhóm người giúp việc coi tầng năm là nơi để lười biếng.

Tất cả mọi thứ ở tầng 5 là đều giống trong trí nhớ của Tô Tử Mặc, tuy rằng sang trọng nhưng có vẻ hơi lạnh băng.

Tô Tử Mặc một tay cầm ô và một tay cầm cầu thang, từng bước một bước xuống. Cầu thang cong rất dài, nhưng bởi vì tầng hai của nhà chính thông với phòng khách tầng một, lên khi đến tằng ba liền nghe thấy tiếng tranh chấp vọng ra từ phòng khách ở tầng một.

“Luật sư Từ, gia chủ đã như thế này, tại sao còn chưa công bố di chúc?” Tiếng cáu kỉnh người chú thứ hai của Tô Viễn từ dưới tầng truyền đến.

"Thành thật mà nói, gia chủ đã mất ý thức. Việc công bố muộn di chúc cũng không có tác dụng gì. Chúng tôi chỉ không muốn đợi thêm nữa vì chúng tôi có rất nhiều việc quan trọng phải làm." Tiếp theo là giọng điệu hơi u ám của chú ba Tô Tử Mặc.

“Ông Hai, ông Ba, gia chủ đã nghiêm khắc chỉ thị sau 24 giờ đêm nay mới được mở ra di chúc, hơn nữa di chúc không phải được mình tôi quản lý mà là cả tổ chức quản lý.” Luật sư không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo mà nói, "Tôi mong hai ngài thông cảm cho.”

"Các người chết não à?!" Giọng nói của chú hai Tô Tử Mặc lại vang lên, "Sau ngày hôm nay, cậu có biết ai là ông chủ của cậu không?!"

“Anh hai, anh không được bậy.” Chính chú ba của Tô Tử Mặc đứng sang một bên ngăn cản. “Trước khi xem di chúc, mọi thứ đều không chắc chắn.”

“A.” Chú hai Tô Tử Mặc chỉ giễu cợt.

"Nha nha nha - chuyện gì vậy thế này? Chú hai, chú ba, bố còn chưa mất mà hai người đã muốn cướp xem di chúc? Chẳng lẽ muốn có được tất cả những gì trong di chúc? Điều này có phải là đang xem thường người anh cả ngày không?

Nghe đến một giọng thanh âm hơi khàn khàn, mang chút lười biếng, Tô Tử Mặc đứng ở góc cầu thang trên tầng ba, mơ hồ nhìn thấy một bóng người cao gầy trong bộ vest mỏng manh bước vào phòng khách, với mái tóc hơi xoăn và buộc tóc đuôi ngựa.

Người nam nhân này là Tô Càn, chính là bố của Tô Tử Mặc.

“Anh cả, đã lâu không gặp, hôm nay anh không dẫn bạn gái mới về sao?” Chú hai lễ phép chào hỏi, nhưng giọng nói có chút ngượng ngùng, “Di chúc là việc lớn, chẳng lẽ anh cả không vội sao?”

“Tôi không có khả năng kiếm tiền, nhà họ Tô cho tôi cũng vô dụng.” Tô Cán cười nhẹ, “Nếu nhà họ Tô bị tôi làm sụp đổ, tôi làm sao có tiền mua xe mới? "

"Tôi biết tính cách của anh, anh cả. Hôm nay quyết định đời kế tiếp gia chủ, tôi nhất định sẽ không thiếu phần của anh." Chú hai nghe có vẻ khách sáo, nhưng ngay từ đầu đã không coi Tô Cán là đối thủ cạnh tranh.

“Chú hai vẫn là hiểu tôi.” Tô Càn lại cười, “Nhưng các chú cãi nhau thì nhỏ giọng lại nhé. Nhà họ Tô làm ăn lớn nhưng đến lúc tranh giành tài sản, bọn họ lại giống mấy nhà dân tranh giành của cải di dời, tranh nhau đến khó xem như vậy?”

“Nói thì hay, nếu không phải Tử Mặc trở thành kẻ ngốc, anh có ngoan ngoãn đứng sang một bên?” Giọng nói u ám của chú ba truyền đến, “Bây giờ là lúc một tờ giấy quyết định sự sống và cái chết, tôi không có tâm trạng cùng mấy người chơi trò anh em hòa thuận đâu."

“Nó là con trai tôi, không phải kẻ ngốc.” Giọng nói của Tô Cán đột nhiên trở nên lạnh lùng.

_______________

Editor: Hoanguyet