Chương 5

Ba Yến phân vân mãi về chuyện tối nay có nên tới tham dự bữa tiệc của bà cô Út Lựu hay không. Cũng không phải cô sợ bà cô Út nhưng mà vuốt mặt cũng phải nể mũi, cô bây giờ đang gọi là “ở dâu” ở nhà họ Trần, vậy nên cô cũng phải nể nang người lớn trong nhà. Nếu như bây giờ cô là Mợ Hai thì đã không cần phải suy nghĩ phiền não như vậy, chỉ tiếc bây giờ cô không quyền không thế, vậy nên vẫn phải dè chừng và nể nang người nhà họ Trần. Nhưng mà cô thật sự không thích bà cô Út Lựu này một chút nào. Rõ ràng cô Út của cô mới là người bị hại, vậy mà bà Út Lựu này lại luôn ngêu ngao là cô Út cô hại bà ta, nghĩ tới lại thấy cay cú trong lòng…

Được rồi, không cần nghĩ nhiều nữa, nếu đã không muốn đi thì không cần đi, vả lại bà cô Út Lựu cũng không ưa gì cô, cô có đi cũng chỉ khiến cho bà ấy cảm thấy chướng mắt!

Nhưng nếu muốn không đi thì trước tiên vẫn phải đến gặp mặt bà cô Út Lựu thưa chuyện một tiếng cho phải phép cái đã. Đã ở cùng một nhà thì trước sau gì cũng sẽ va chạm nhau, không thể tránh được. Chỉ cần cô đàng hoàng ngay thẳng với bà ấy thì bà ấy cũng sẽ không thể bắt chẹt cô được. Quyết định vậy đi, đến gặp mặt nói chuyện rồi tính tiếp vậy!

Nghĩ là làm, Ba Yến sửa soạn lại quần áo cho tươm tất, cô thoa lại son môi, xịt thêm một ít nước hoa lên cổ tay mình rồi thoa thoa. Nhìn mình trong gương thấy chỉn chu tươi tắn, cô lúc này mới đi tới phòng của bà Út Lựu ở phía tây của gian nhà, cách phòng cô một khoảng sân rất lớn. Nhà họ Trần được xây dựng theo lối kiến trúc biệt viện cổ kính, ngoài gian thờ tự, gian phòng khách lớn thì còn lại các gian nhà khác đều cách nhau bằng một đoạn hành lang. Ba Yến được dọn vào gian nhà chính nhưng phòng cô nằm ở hướng Đông, còn phòng của bà Út Lựu và các bà chủ thì nằm ở hướng Tây. Còn phòng của các cậu chủ thì nằm riêng biệt và độc lập, cực kỳ có khuôn phép và trật tự.

Nhìn thấy Ba Yến đến tìm, bà Út Lựu không có bao nhiêu thân thiện, ngược lại còn không muốn cho cô vào phòng mà lại bắt cô ra ngoài sân ngồi đợi, đợi bà ấy ra gặp mặt. Chẳng qua là Ba Yến cũng không thấy khó chịu gì, cô biết bản thân mình không được chào đón nên cũng không tỏ ra bực tức giận dỗi. Ngược lại trong lúc rảnh rỗi chờ bà Út Lựu ra gặp mặt, cô còn có thời gian quan sát cảnh viện ở khu nhà phía Tây, nhìn ngắm biệt viện rộng lớn giàu có của nhà họ Trần. Phải nói là nhà họ Trần quá giàu rồi, chỉ là nhà ở thôi mà rộng lớn và bề thế như thế này, thật sự không biết đã bỏ ra bao nhiêu đất để xây nhà nữa. Giàu như thế này, bảo sao bao cô gái mơ ước được trở thành chủ cả, chẳng trách!

Trong lúc còn lơ ngơ nhìn ngó quanh co thì lúc này ở trước mặt Ba Yến, một người phụ nữ dáng dấp sang trọng đi tới. Ba Yến không biết người phụ nữ này là ai, nhưng theo như cô đoán thì hình như đây là bà Năm, vợ bé của ba cậu Hai. Bởi vì nghe nói ông chủ có tới bốn người vợ lận, một người đã mất, còn lại ba người. Mà người trẻ nhất là bà Năm, bà ấy nhỏ tuổi hơn cả bà Út Lựu, là ca sỹ phòng trà ở huyện, được ông chủ yêu thích cưới về làm vợ nhỏ độ chừng được hơn mười năm.

Người phụ nữ bước đến trước mặt Ba Yến, đầu tiên là nở nụ cười xinh đẹp với cô, sau đó mới cất giọng thanh thúy hỏi cô.

– Cô… là cô Ba Thanh Yến đúng không?

Ba Yến gật đầu, cô lễ phép chào hỏi.

– Dạ, xin chào bà Năm, con là Thanh Yến.

Người phụ nữ vui vẻ đáp lời.

– Sao cô biết tôi là bà Năm hay vậy cô Ba?

– Dạ là con đoán, mọi người nói bà Năm còn rất trẻ, lại ít khi ra ngoài nên con đoán bà là bà Năm.

Bà Năm cười cười, đáy mắt không chứa một tia thù địch nào cả, hoàn toàn là thiện ý. Bà Năm nghe danh cô Ba Yến đã lâu, cũng biết cô Ba Yến đến đây “ở dâu” nhưng vì thời gian trước đây mẹ của bà bị bệnh, bà phải về chăm mẹ nên mãi tới bây giờ mới có cơ hội gặp mặt Ba Yến. Bởi vì yêu thích nên bà Năm đối với Ba Yến đều là thân thiện, thái độ của bà hoà đồng, lời ăn tiếng nói dịu dàng thanh tao.

– Cô Ba đoán đúng rồi, tôi là bà Năm, muốn gặp mặt cô Ba từ lâu nhưng bận việc riêng mãi tới bây giờ mới gặp mặt được. Cô Ba quả thật không khiến tôi thất vọng, nhan sắc như thế này, bảo sao cậu Hai lại không mê đắm cho được. À mà sao cô Ba lại đứng ở đây, cô Ba có chuyện gì à?

Nghe bà Năm hỏi, Ba Yến liền thành thật trả lời.

– Dạ, con có chuyện cần thưa với bà cô Út nên tới đây đợi, bà cô Út đang bận ở trong phòng chưa ra gặp con được. Cảm ơn bà Năm đã khen, con không nghĩ là con được như lời bà Năm khen đâu, con không làm cho bà Năm thất vọng là đã mừng lắm rồi.

Ăn nói khôn khéo, nhà ai khéo đẻ khéo nuôi mà sinh ra được một cô con gái như thế này… tài hoa hết phần thiên hạ!

Trong mắt toàn là ý tán thưởng, bà Năm đã yêu thích Ba Yến từ lúc nghe danh, bây giờ gặp mặt trực tiếp còn thấy yêu thích nhiều hơn nữa. Bà nhìn cô, vẫn là nên nói mấy lời êm tai để cho cô đỡ buồn.

– Cô Ba thông cảm cho cô Út một chút, cô Út nhà này là vậy đó, hơi khó tánh một chút nhưng bụng dạ cũng tốt không có hại gì ai đâu. Cô Ba đợi chút nha, chắc cô Út sắp ra rồi đó…

Ba Yến nghe bà Năm nói như thế này, cô đoán chắc là bà không biết chuyện năm xưa của bà út Lựu với cô út nhà cô. Mà nếu bà Năm đã không biết thì cũng không nên nói nhiều, chuyện này nói ra cũng không có gì đáng để lưu truyền, ít người biết thì càng tốt.

– Dạ, con hiểu mà.

Bà Năm hài lòng, bà khẽ gật đầu, sau đó tiếp tục bắt chuyện.

– Cô Ba đã quen với cách sống ở đây chưa? Nếu có gì khó mà không nói với bà Hai được thì cô Ba tới tìm tôi, tôi giúp cô Ba giải quyết. Tôi sống ở đây cũng không tính là lâu, nhưng những điều cơ bản hoặc giải quyết việc vặt thì tôi làm được, cô Ba đừng ngại.

Bà Năm quá mức nhiệt tình làm cho Ba Yến có chút ngại ngùng, nhưng mà cô cũng thích bà Năm, vậy nên nói chuyện cũng thân thiện hơn, không câu nệ nhiều.

Nụ cười rạng rỡ, Ba Yến thoải mái đáp lời.



– Dạ, con cảm ơn bà Năm trước, nếu có chuyện gì khó, con chắc chắn sẽ tới tìm bà giải quyết.

Bà Năm cười tươi lại với cô, đáng lý bà còn định nói thêm với Ba Yến vài câu thì lúc này bà Út Lựu đột nhiên mở cửa phòng bước ra ngoài.

Tiếng động mở cửa rất lớn, chưa kịp nhìn thấy người thì đã nghe giọng bà Út ngêu ngao khinh miệt vang lên lanh lảnh.

– Í trời! Bữa nay còn dám bu trước cửa phòng tôi để nhiều chuyện hả? Con Yến thì tôi không nói đi, còn cô sao lớn mà không biết điều vậy? Ăn nhờ ở đậu nhà này mà sao không biết chuyện gì hết vậy cô Duyên? Ăn nói om sòm nhức hết cái đầu, bộ tính hại tôi hay gì?

Bà Út vừa xuất hiện đã khẩu nghiệp chửi bới bà Năm, mà bà Năm có vẻ như sợ bà Út Lựu, mặc dù bị mắng oan vô cớ nhưng cũng chỉ biết cúi đầu, không dám lên tiếng bảo vệ bản thân mình. Bà Út Lựu thấy biểu cảm của bà Năm rụt rè sợ hãi, bà ấy có vẻ hài lòng hả dạ lắm, liếc mắt khinh miệt bà Năm một phát, sau đó mới quay sang Ba Yến, kiếm chuyện đến cô.

– Cô Ba tới tìm tôi có chi không vậy? Nhìn cô Ba giống con Hà quá… tôi nhìn chướng mắt lắm. Có gì thì nói nhanh dùm, nói lẹ để tôi còn đi ngủ… ồn ào phiền phức!

Cái con người này, chả nhẽ lại vả cho một phát chứ! Chẳng hiểu nhà họ Trần này làm sao mà cho ra lò được một cô tiểu thư vô duyên mất nết dữ thần tới như vậy nữa!

Cực chẳng đã mới phải vác mặt tới đây, nếu mà bây giờ bỏ về thì sau này chắc chắn khó sống. Được rồi, nhịn xuống vậy, đợi cô ổn định cái mạng này xong, cô hứa sẽ xuống xác đòi lại công bằng cho cô út nhà cô!

Bước đến gần trước mặt bà Út Lựu, nén nhịn uất ức ép xuống đáy lòng, Ba Yến nở nụ cười hiền hòa, cô dịu giọng, lựa lời nói thật dễ nghe.

– Dạ, con xin lỗi vì làm phiền giấc ngủ của bà Út, nhưng tại vì con có chuyện muốn thưa nên mới tới đây vào giờ này ạ.

Bà Út Lựu khinh khỉnh nhìn Ba Yến, thái độ xem thường không để cô vào trong mắt.

– Vậy có gì thì cô Ba lẹ cái miệng nói nhanh dùm cái, tôi mệt mỏi lắm, nhìn cô Ba là tôi nhớ tới con quỷ cái kia nên bực mình trong người dữ lắm!

Lại phải tự nhủ thêm một lần nhịn cơn tức xuống, Ba Yến gặng ra một nụ cười gượng gạo, cô kìm chế, dịu giọng nói.

– Dạ, chuyện là chiều nay con phải về nhà cúng giỗ cho nhà con nên con…

Lời còn chưa nói xong, bà Út Lựu đã phẩy tay không thèm nghe cô nói hết. Gương mặt tuổi trung niên đã có nếp nhăn tuổi tác, tính tình lại còn khó chịu, vậy nên trông bà Út Lựu lúc nào cũng nhăn nhó, khinh người khác ra mặt.

– Thôi hiểu rồi, khỏi nói nhiều nghe nhức lỗ tai lắm. Tôi cũng không muốn cô Ba tới bữa tiệc của tôi đâu, mắc công khiến tôi nhớ tới con Hà mà mất vui nữa. Sau này cũng đừng lảng vảng tới trước mặt tôi khi không có chuyện gì quan trọng, gai mắt tôi dữ lắm!

Nói xong, bà út Lựu lại chuyển dời tầm mắt nhìn sang bà Năm, vẫn là cái bộ dạng coi trời bằng vung đó, cách nói như đấm vào mặt người khác.

– Cả cô cũng vậy, làm ơn đừng có tưởng bở rồi chạy ra làm trò cười cho thiên hạ. Tôi ghét mấy cái hạng người không biết nhục nhã như cô dữ lắm, đừng có làm dơ con mắt của tôi. Biến xa xa dùm cái, hèn mọn!

Một mình bà Út chửi oang oang cả hai con người, chửi xong thì liền phủi mông đỏng đảnh đi vào trong phòng, cửa đóng một cái rầm dằn mặt hai người đang ngơ ngác đứng ở ngoài cửa.

Mà Ba Yến với bà Năm vừa mới bị bà Út Lựu mắng xong, cứ tưởng là hai người phải bức xúc lắm chứ, ai dè đâu cả hai lại đều cảm thấy có chút… buồn cười. Hai người trước là ê mặt, sau lại nhìn thấy người còn lại cũng bị chửi thê thảm giống như mình, thành ra lại có cảm giác đồng cảm cho nhau. Kết quả là qua mấy giây, cả hai đột nhiên nhìn nhau rồi bật cười, cũng không hiểu là cười cái gì, chỉ thấy là rất muốn nở một nụ cười cho thoải mái.

Bà Năm chắc đã quen với chuyện bị bà Út Lựu mắng, bà cười nhìn Ba Yến, lúc này lại cố tình an ủi cô.

– Cô Ba đừng buồn, bà cô Út là vậy đó, chỉ độc miệng thôi, không ác tâm đâu.

Ba Yến cũng cười đáp lại, cô thì không khoan dung được như bà Năm, chẳng qua là lúc này căn cơ của cô chưa vững, vậy nên cô cũng không muốn đối đầu với bà Út Lựu này làm gì.

– Dạ con hiểu mà, con cũng không để bụng đâu.

– Ừ, không để bụng cũng là một đức tính tốt, trên đời này có rất nhiều chuyện không được tốt với mình, nếu cái gì cũng để bụng thì kiểu gì cũng bị bội thực. Thôi cô Ba bận gì thì làm đi, tôi cũng bận một chút, nay mai cô Ba rảnh thì tới phòng tôi chơi nha. Còn nếu cô Ba ngại thì cứ nhắn với người làm tới tìm tôi, tôi sẽ tới chỗ cô Ba.



– Dạ, con biết rồi bà Năm, có thời gian con sẽ tìm bà để nói chuyện ạ.

Chào hỏi xong xuôi, Ba Yến rời đi trước, bà Năm cũng có chuyện rẽ sang hướng khác đến khu nhà chính, chắc là đến phòng của bà Hai.

Ở nhà họ Trần này, cá lớn nuốt cá bé, cá bé sợ hãi rụt rè cá lớn là lẽ thường tình, vậy nên bà Năm không quyền không thế không con không chỗ dựa bị người ta xem thường thì cũng là chuyện dễ hiểu. Ở ngoài xã hội cũng vậy mà, muốn được đối xử công bằng thì phải có chút nền móng, còn nếu nền móng không có thì bắt buộc phải có thực lực để trèo lên cao. Bà Năm vừa không có chỗ dựa vừa hiền lành an phận quá mức, vậy nên không thể tránh khỏi việc cứ bị bà Út Lựu đè đầu cưỡi cổ phỉ báng…

Bởi vậy mới nói, nền móng của một gia đình thật sự rất quan trọng trong việc một người khi bước ra xã hội có bị đối xử bất công hay không. Có đôi khi biết là bản thân bị bắt nạt nhưng cũng không thể đứng ra bảo vệ được mình, đó cũng coi như là một điều bất hạnh!

*

Ba Yến về nhà một chuyến, nhà cô cách nhà họ Trần khoảng 15 phút đi xe máy, nhưng vì cô cố ý ở lại nhà thiệt lâu nên lúc về lại nhà họ Trần đã là hơn 10 giờ tối. Tiệc đã tàn, người cũng đã tan, chắc bây giờ tất cả đã yên giấc nồng, chỉ còn mình cô thức.

Hôm nay thật sự có chút mệt mỏi, về nhà một chuyến, thấy nhà vẫn còn đó nhưng lại không còn được nhìn thấy bóng dáng cha đợi cửa. Gọi cho cha thì nghe tiếng cha ho khan rất nhiều, nghe nói cuộc sống của cha bây giờ không được tốt. Biết cha không khỏe, vậy nên tâm tình của Ba Yến cũng bị kéo trì xuống một cách nặng nề.

Cô trở về phòng, cũng không vội đi ngủ mà nhờ A Ti tìm cho cô một chai rượu nhẹ, cô định là uống một ít cho dễ ngủ, nhưng ai nghĩ tâm trạng quá, uống một phát đã hết gần nửa chai. Nhìn thấy cô uống hơi nhiều, uống xong còn ôm A Ti mếu máo khóc lóc kể lễ, A Ti lo sốt vó, vội vàng khuyên giải cô.

– Trời ơi cô Ba! Cô xỉn thiệt rồi hả? Thôi mà cô Ba đừng khóc, bộ cô có tâm sự gì hả? Có gì thì nói với em, em bênh cô Ba cho?

Ba Yến lắc đầu, vừa nức nở vừa than thở tỉ tê với A Ti.

– Cô có tâm sự mà… cô thấy không vui vẻ gì hết… bây giờ cô muốn gặp cậu Hai quá… làm cách nào để gặp được cậu Hai nhỉ?

A Ti đỡ lấy cơ thể say xỉn của Ba Yến, cậu nhóc bất lực chỉ cách.

– Cô Ba muốn gặp cậu Hai? Mà cậu Hai đi tiếp khách rồi, có ở nhà đâu mà cô Ba đòi gặp? Hay là cô Ba gọi cho cậu Hai đi, chứ còn cách nào khác nữa đâu!

Ba Yến oà lên mếu máo, cô ngã tới ngã lui lên người A Ti, nói năng lộn xộn.

– Bữa nay bị bà Út chửi, về nhà thì hay tin cha bệnh, đã vậy bây giờ muốn gặp cậu Hai cũng không được… Cái “thằng cha” cậu Hai này… có giỏi thì đi luôn đi!

Nghe thấy Ba Yến chửi bới cậu Hai, A Ti sợ tới tái xanh mặt. Cậu vội vàng bụm miệng Ba Yến lại, không cho cô kêu gào nữa. Vừa bụm miệng Ba Yến, A Ti vừa kéo cô đi vào trong phòng, nhất quyết không cho cô có cơ hội được nói lung ta lung tung. Cô mắng cậu Hai mà để tới tai bà Hai là c-h-ế-t tươi liền, bà Hai đuổi cổ cô ra khỏi nhà chứ hổng phải giỡn chơi!

A Ti ở đây thì cật lực liều mạng lôi kéo Ba Yến vào trong phòng, trong khi ở một phía xa xa nào đó, có một người đàn ông toàn thân mang áp khí đang lặng lẽ nhíu mày quan sát cô gái nhỏ miệng mồm chảy đầy nước dãi vì say xỉn đang chửi mắng mình kia…

A Đông đứng ở phía sau lưng cậu Hai, vừa nãy anh cũng nghe Ba Yến gọi cậu Hai bằng “thằng”, anh thật sự cũng có chút lo lo cho cô Ba Yến này, sợ là cậu Hai sẽ nổi đóa lên mà đuổi cô Ba ra khỏi nhà họ Trần thì lại phiền phức. Khó khăn lắm mới tìm thấy một cô gái không sợ cậu Hai, anh thật sự không muốn cô Ba bị đuổi đi, như vậy sẽ rất mắc công để tìm một cô gái khác. Do dự một chút, anh nghĩ là mình nên nói cái gì đó để giúp cho cô Ba không bị cậu Hai ghét bỏ.

Chỉ là khi A Đông còn chưa kịp nghĩ mình sẽ nói cái gì thì cậu Hai lúc này lại đột nhiên lên tiếng trước. Mắt cậu vẫn dõi về hướng phòng của Ba Yến, nhưng lời nói lại hướng về phía sau dành cho A Đông.

– Chú tìm hiểu một chút xem mấy bữa nay cô Ba sống ở đây thế nào? Cũng sẵn dò hỏi tình hình của nhà cô Ba, nếu thấy bọn họ khó khăn quá thì thay tôi giúp đỡ người nhà cô ấy một ít…

– Dạ? À à tôi hiểu rồi, để tôi đi điều tra, có gì sẽ báo cho cậu biết ngay.

Im lặng khoảng chừng vài giây, A Đông lại tiếp tục nghe cậu Hai căn dặn.

– Ừ, cô Ba còn nhỏ tuổi, tính tình đơn giản quá… không biết có yên ổn qua được nửa năm này hay không. Ngày mai chú sắp xếp cho cô Ba một vài người đi, để bọn họ để ý cô Ba, có gì còn giúp đỡ cho cô ấy. Con gái thích nhậu nhẹt say xỉn rồi ăn nói không biết giữ chừng mực, không biết sau này làm người lớn kiểu gì!

Rõ là cậu Hai đang trách mắng cô Ba, nhưng chẳng hiểu sao A Đông lại nghe ra thành cậu Hai đang lo lắng cho tương lai của cô Ba Yến nữa. A Đông đi theo cậu Hai đã lâu như vậy, cũng chưa từng thấy cậu Hai lo tính cho ai, kể cả là lo tính cho bà Hai, mẹ ruột của cậu. Hay là chẳng lẽ bữa nay anh xem phim nhiều quá nên bị ảo tưởng là cậu Hai đang lo lắng cho cô Ba Yến… lẽ nào là vậy?

Ở phía xa xa một chủ một tớ đang hướng mắt nhìn về phía một cậu nhóc đang dùng cả mạng sống vừa bịt mồm vừa lôi kéo một cô gái say xỉn bét nhè vào phòng ngủ. Tất cả đều bận rộn với suy nghĩ của mình mà không hay biết rằng, cô gái say xỉn nào đó lại tranh thủ lúc cúi mặt xuống đất mà nhếch môi nở một nụ cười nham hiểm…

Ai chà! Ai gà ai thóc… vẫn chưa biết được đâu đó đa!