Chương 17

Tôi suy nghĩ rất nhiều về những gì mà Chính Vũ đã nói, nếu như là trước kia, tôi chắc chắn sẽ rời đi mà không cần suy nghĩ. Nhưng bây giờ, trên vai tôi còn gánh cả mạng sống của chị Như, tôi buộc lòng phải suy nghĩ cẩn thận. Hơn nữa, cũng chưa chắc Chính Vũ nói giúp tôi là có thể giúp được, nhà họ Dương không phải chỗ muốn tới thì tới, muốn đi thì đi. Nếu Chính Quân không đồng ý ly hôn thì dù cho tôi có muốn đi cũng không đi được. Đối với bản thân tôi lúc này, tôi chỉ có thể giữ trái tim mình lạnh tuyệt đối, chỉ cần trái tim tôi không rung động vì bất cứ điều gì thì chuyện rời đi chỉ là điều sớm hay muộn.

Nếu ban đầu không đủ can đảm thì tôi đã không bước vào đây, bây giờ dù muốn hay không muốn đều không có chỗ cho sự hối hận. Đã đồng ý lấy chồng thay chị thì coi như là mang hết gánh nặng của chị lên vai mình. Đúng là tôi không yêu thương gì dì Nhu và đứa em trai cùng cha khác mẹ kia nhưng nếu bọn họ sống không tốt, tôi cũng chẳng cảm thấy vẻ vang gì. Vậy nên, trong thời gian tôi còn cố gắng được, tôi sẽ bảo vệ sự sung túc cho bọn họ, coi như là trả hết ơn nghĩa nhà nội đã ban cho mẹ con tôi. Nếu đến ngày nào đó, tôi không có cách cứu sống chị Như, thì khi mà chị ấy không còn nữa, tôi cũng sẽ rời đi, rời đi để sống với cuộc đời mà tôi mong muốn. Còn bây giờ… chuyện gì đến thì cứ đến đi, đến bao nhiêu tôi tiếp bấy nhiêu, ngoài cu Gin ra thì bất cứ ai tôi cũng không sợ!

Qua mấy ngày sau, tôi lựa lúc vắng người, liền trả lời ý tốt của Chính Vũ. Nghe tôi từ chối, chú ấy chau mày nhìn tôi, biểu cảm khó hiểu:

– Sao chị lại quyết định như vậy?

Tôi cười nhạt:

– Đến đây rồi… quay lại không kịp đâu chú Ba, chị thật sự cảm ơn ý tốt của chú. Có chú luôn muốn giúp chị, chị coi như cũng được an ủi phần nào.

Chính Vũ lại hỏi:

– Anh Hai như vậy mà chị vẫn muốn ở bên cạnh anh ấy? Chị biết rõ là anh Hai…

Thấy cảm xúc của chú Ba không tốt, tôi liền cắt ngang lời:

– Chị hiểu ý tốt của chú, chị có tính toán riêng cho mình rồi… nhưng dù sao vẫn cảm ơn chú, cảm ơn chú rất nhiều.

– Chị…

Chú Ba chưa kịp nói hết câu thì Chính Quân từ sau đột nhiên đi tới, Chính Vũ thấy vậy liền ngưng ý muốn nói lại, biểu cảm cũng thay đổi hoàn toàn, chú ấy cười nói với tôi:

– Chị có mua thuốc cho cu Gin thì mua mấy loại kẹo ấy giúp em, Châu Nhi chỉ muốn ăn loại đó thôi.

Tôi hiểu ý, liền gật đầu vui vẻ:

– Chị nhớ rồi, để chị gửi ảnh cho cô ấy xem rồi có gì chị mua về cho Châu Nhi. Đúng là nghén của bà bầu, phải tìm đúng loại mới chịu.

Chính Vũ gật gật, môi nhoẻn cười:

– Vậy… em cảm ơn chị trước nha chị Hai. Anh Hai, chị Hai… em đi làm trước.

Tôi gật đầu, Chính Quân thì nhàn nhạt cất tiếng:

– Chú đi.

Đợi Chính Vũ đi rồi, Chính Quân mới quay sang nhìn tôi, biểu cảm nghiêm lại, anh ta hỏi:

– Tôi thấy em… có vẻ thân với Chính Vũ?

Tôi nhìn anh ta, mày chau lại, giọng cũng nghiêm hơn hẳn:

– Anh lại nghi ngờ chuyện gì?

Nụ cười nhếch môi nhẹ:

– Tôi không nghi ngờ, tôi chỉ muốn hỏi em… mấy đêm trước… em nói gì với chú ấy ở hồ bơi?

– Anh… anh theo dõi tôi?

Chính Quân chau chặt mày, anh ta lạnh giọng cảnh cáo:

– Nếu em nghĩ ở nhà họ Dương này ai cũng đáng tin hơn tôi… thì đó là suy nghĩ sai lầm nhất của em từ trước tới giờ. Em không tin tôi cũng được nhưng tốt nhất… em đừng nên tin bất cứ ai. Ở nhà họ Dương này hiếm hoi nhất là người rốt, mà nhiều nhất là thủ đoạn… em nhớ cho kỹ.

Thấy anh ta muốn đi, tôi liền giữ tay anh ta lại, tôi gằn giọng hỏi:

– Vậy… vậy anh là người tốt hay người xấu?

Chính Quân nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi mắt kia sáng quắc, từng tia sắc lạnh như muốn chiếu rọi thẳng vào tim gan tôi vậy.

– Tôi… chưa bao giờ là người tốt.

Nói rồi, anh ta bỏ đi, tôi đứng lại chỉ biết siết chặt tay nhìn theo. Chưa bao giờ là người tốt… đúng… anh ta chưa bao giờ là người tốt cả… chưa bao giờ.

…………………………

Anh Cả với chị Loan vừa đi du lịch về, hai người họ mua rất nhiều quà, mà quà nhiều nhất là cho cu Gin, làm cho cu cậu khoái đến cười tít cả mắt. Tôi vừa giúp cu Gin mở quà, vừa nức nở khen:

– Chà, cu Gin thích nha, bác Hai mua cho con quá trời quà luôn.

Cu Gin thích chí gật gật đầu, chị Loan lại giúp thằng bé mở quà. Chị ấy nhìn cu Gin, nói khẽ:

– Cu Gin ngoan thật ấy, cháu nhà chị nghịch lắm chứ không ngoan như này đâu.

Tôi cười cười, xoa xoa đầu con trai, tôi nói:

– Bác Hai khen con kìa Gin.

Cu Gin biết được khen, cu cậu lại càng ngoan hơn nữa, tay ôm đống quà rồi im lặng ngồi một nên khui hết từng hộp từng hộp. Tôi ngồi bên cạnh nhìn thằng bé, trong lòng tự dưng cũng thấy vui hơn rất nhiều. Chị Loan ngồi kế bên, chị ấy nhàn nhạt cất giọng:

– An Lâm… em có dự định sẽ sinh thêm một đứa cho chú Quân không?

Nghe chị ấy hỏi, tôi mới quay sang nhìn chị ấy, biểu cảm cũng dịu xuống một chút:

– Em… chưa biết nữa, trời cho thì nhận thôi chị.

Chị Loan gật gù, trên môi là nụ cười rất đẹp:

– Dù sao thì cu Gin vẫn không phải là con ruột của em… vẫn nên sinh một đứa mới giữ được chân chú Quân em à. Cu Gin bây giờ còn nhỏ không biết gì, sau này nó lớn… chị nghĩ mọi chuyện sẽ khác.

Tôi hết nhìn cu Gin rồi lại nhìn về phía chị Loan, nhất thời cũng không biết nên trả lời như thế nào. Cu Gin đúng là không phải con tôi nhưng tôi, tôi cũng không có ý định sẽ sinh con cho Chính Quân….

– Chuyện vợ chồng em ấy, mình người ngoài đừng xen vào.

Giọng anh Cả trầm trầm vang lên làm chị Loan có chút ngượng ngùng, sợ là vợ chồng hai người không vui nên tôi mới liền cất tiếng:

– Chị Loan nói cũng đúng mà anh Cả… không sao đâu mà.

Anh Cả đặt quyển sách xuống bàn, anh ấy lướt nhìn chị Loan, chị Loan như có chút rụt rè, chị ấy vội nói sang chủ đề khác, vấn đề vừa nói cứ như chưa từng được nhắc đến vậy. Thấy thái độ của chị Loan, tôi có hơi ngạc nhiên, tôi không nghĩ là chị Loan lại “sợ” anh Cả đến vậy…

Ngồi thêm lát nữa, cu Gin đòi lấy sữa chua nên chị Loan đưa thằng bé vào trong nhà, ngoài đình mát lúc này chỉ còn tôi với anh Cả. Tôi cũng không có ý định bắt chuyện trước, mà ngược lại, anh Cả là người lên tiếng trước:

– Chuyện trên sân thượng lần trước… em cứ quên đi, đừng để trong lòng làm gì.

Tôi nhìn lướt qua anh Cả, tôi dịu giọng trả lời:

– Em hiểu rồi…

Lại chợt nhớ đến chuyện gì đó, tôi liền hỏi:

– Chỉ có chuyện này… em rất muốn hỏi anh.

– Là chuyện gì, em hỏi đi.

Tôi nghĩ nghĩ vài giây, cuối cùng cũng quyết định hỏi cho rõ:

– Theo như lời anh nói trên sân thượng bữa đó thì hình như là… em và anh có quen nhau từ trước ạ?

Anh Cả nhìn tôi chăm chú, tròng mắt rất tĩnh, tuyệt nhiên không đoán được anh ấy đang nghĩ gì. Im lặng vài giây, anh Cả mới rũ mắt, cười nhẹ trả lời:

– Chắc em không nhớ đâu… anh từng gặp em ở hiệu thuốc nam, năm đó anh đến chăm cứu thì gặp mấy người bọn em. Không biết em có ấn tượng về anh không chứ anh… anh thật sự rất nhớ đến em.

Nghe anh Cả nói mà tôi sững sờ, tôi không nghĩ… thật sự không nghĩ là anh Cả lại để ý tôi chỉ qua vài lần gặp gỡ như vậy…

Anh Cả cúi thấp đầu, nụ cười nhạt tuếch:

– Anh cũng không nghĩ được… chỉ gặp vài lần mà lại nhớ nhung. Sau đó anh có cho người tìm em nhưng kết quả báo lại là không tìm được. Mãi sau này khi em đến đây ra mắt, anh mới gặp lại được em. Chỉ là, Chính Quân không cho anh được ở bên cạnh em… coi như là ý trời…

Tôi ngớ người, phải hơn phút sau, tôi mới bình tĩnh lại được, tôi nhìn vào gương mặt thâm tình của anh, ấp úng hỏi:

– Nhưng… lần nào em cũng đeo khẩu trang… anh làm sao… làm sao mà…

Anh Cả lại cười, nụ cười đối diện với tôi lúc nào cũng dịu dàng đến lạ:

– Chắc em quên rồi… mấy lần em nói chuyện với anh, lấy nước cho anh… những lúc ấy em không đeo khẩu trang. Ngày đó anh từng nghĩ tình cảm với em chỉ là đơn thuần yêu mến chứ không phải là nhớ nhung giống như thế này. Xin lỗi vì tìm được em lâu quá… cũng xin lỗi vì không giữ được em bên anh…

Tôi bị những lời này làm cho ngớ người lần nữa, chỉ vài lần gặp mà gây nhớ nhung? Đây là tình huống oái ăm gì, đây thật sự là tình huống éo le gì vậy?

– Anh chưa từng nghĩ… anh sẽ nhớ nhung ai đó từ những cái nhìn đầu tiên. Chuyện nghe thì có vẻ phi lý, đến anh… anh còn cảm thấy phi lý nữa kia mà.

Tôi nhìn anh Cả, trong lòng rất muốn biết lý do vì sao anh nói thích tôi nhưng lại để Chính Quân cưới tôi… chỉ là lời đến miệng lại không nói ra được, cũng không phải chuyện gì muốn hỏi cũng có thể hỏi được đâu.

Không khí có chút ngượng ngùng gò bó, cả tôi và anh Cả đều không ai mở miệng nói với ai thêm lời nào, mỗi người đều ôm một tâm tư một suy nghĩ của riêng mình. Lát sau, tôi lại nghe anh Cả cất giọng, giọng buồn man mác:

– Nhưng giờ… mọi chuyện cũng đã xong rồi, em giờ là vợ của Chính Quân, anh cũng vừa lấy vợ… coi như là mình không có duyên vậy. Cả anh và em đều cùng nhau cố gắng hạnh phúc nhé.

Tôi mím chặt môi rồi khẽ gật gật, trong lòng không rõ là vui hay buồn. Hóa ra, chuyện tôi cưới Chính Quân cũng không buồn bằng chuyện anh Cả gặp lại tôi quá trễ. Cũng không biết nên trách ai đây nữa, có trách chắc chỉ biết trách bản thân mình không có phúc phần được như người ta mà thôi. Đáng buồn cho anh Cả, mà cũng đáng thương cho bản thân tôi. Nếu như được cưới người yêu mình thì sẽ đỡ bất hạnh hơn là cưới một người không yêu mình mà mình… mình cũng chẳng yêu người ta…

Đêm hôm đó, tôi suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ về tất cả mọi chuyện, suy nghĩ cả về ba anh em nhà họ Dương. Chính Quân không thích tôi nhưng lại cưới tôi, anh ta đến cuối cùng cũng chỉ muốn cướp đi những thứ mà anh Cả thích. Anh Cả thì thích tôi nhưng không muốn giành với em trai mình, thế là lại bỏ lỡ người mình có tình cảm. Riêng Chính Vũ, chú ấy lại bảo là có cảm tình với tôi nhưng tôi lại không nhớ tôi gặp chú ấy khi nào và ở đâu…

Thiệt chứ, càng nghĩ càng thấy rối u rối mù lên không tìm được hướng ra. Chắc chỉ có mình tôi mới bị rơi vào tình huống éo le như thế này, cớ gì mà lại có chuyện cả ba anh em đều thích cùng một người? Có phải là có sự nhầm lẫn gì ở đây không? Tôi nhớ… tôi cũng đâu có mất trí nhớ hay là mất kí ức gì như trong phim trong truyện đâu? Nói anh Cả gặp tôi rồi có cảm tình với tôi thì tôi đồng ý, nhưng còn Chính Vũ… chú ấy với tôi rốt cuộc là như thế nào đây nhỉ? Mà giờ chả nhẽ lại chạy tới hỏi, làm như thế thì coi sao được. Dù sao thì anh Cả và chú Ba cũng có vợ con đàng hoàng, tôi thân lại là em dâu chị dâu, hở cái là nói đến những chuyện tình cảm riêng tư đó… thôi đi, nghĩ thôi cũng thấy kỳ rồi chứ đừng nói là hỏi thật. Nếu chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua luôn đi, tốt nhất đừng nên nhắc lại làm gì. Nói một lần thì hay chứ nói nhiều lần thì lại dở…

Haiz, con người có số có phần cả, phúc ai người nấy hưởng, nghiệp ai người nấy chịu… vô tư thôi!

……………………..

Châu Nhi có thai được hơn hai tháng, mới hôm qua, cô ấy nói đau bụng, làm cho cả nhà hoảng loạn, chú Ba Vũ phải chạy tức tốc từ công ty về để đưa cô ấy đi bệnh viện khám. Cũng may là không sao, Châu Nhi chỉ là ăn nhiều đồ lạnh rồi đau bụng bình thường thôi. Chú Ba Vũ không biết có yêu Châu Nhi thật lòng hay không nhưng chú ấy thương con của mình là thật sự. Nhìn cái cách chú Ba chăm sóc cho vợ cũng đủ biết chú ấy mong đứa bé trong bụng như thế nào rồi. Thật lòng tôi cũng hy vọng, chú Ba thương cả con và cả mẹ của đứa bé, vì hơn ai hết tôi hiểu rõ chuyện không được chồng yêu thương là bất hạnh đến nhường nào mà…

Chị Loan về làm dâu, mọi việc trong nhà được chị ấy sắp xếp đâu ra đấy, đến cả Ông Nội cũng có lời khen dành cho cháu dâu Cả. Má Lớn lại có cái mà khoe mẽ với Má Nhỏ, mà Má Nhỏ cũng cậy vào cái bụng của Châu Nhi mà hóng hách lớn tiếng. Chỉ riêng mình tôi là vừa không có mẹ chồng lại vừa không có cái gì để khoe. Chả nhẽ giờ tôi lại khoe, khoe là chồng tôi chuẩn bị cưới thêm vợ mới hay sao? Ây u, đúng là buồn của Lâm mà.

Sáng nay là mùng 1, Má Lớn đưa theo mấy người bọn tôi đến từ đường thắp nhang cúng bái. Châu Nhi vì đang có thai nên Má Nhỏ không cho cô ấy đi, Má Lớn nghe vậy cũng không có ý kiến gì. Ai cũng biết Má Nhỏ cưng Châu Nhi như cưng trứng, lúc này Châu Nhi lại đang có thai, người có khờ lắm cũng biết nên né tránh điều gì.

Thắp nhang xong, tôi đi loanh quanh trong lúc đợi Má Nhỏ xin săm, còn Má Lớn thì chỉ dạy cho chị Loan về cúng kiếng trong dòng tộc. Lại chợt nhớ tới ở đây có bà lão tóc bạc, tôi mới đi vòng quanh tìm bà ấy. Đợt trước lúc cu Gin gặp “ma” ở trong vườn, bà ấy có bảo tôi tới tìm mà tôi quên béng mất luôn, mãi tới bây giờ mới nhớ. Đi vòng trước rồi đi vòng đằng sau, vừa đi vừa tìm mà mãi vẫn không thấy bà ấy. Đến lúc định đi vào trong thì bà lão tóc bạc lại bất thình lình xuất hiện trước mặt tôi, bà ấy đội nón rộng vành, tay chống gậy gộc, nụ cười có phần kì quái.

– Mợ Hai, mợ đi đâu đây?

Nghe bà lão hỏi, tôi có hơi giật mình, vội vàng trả lời:

– Dạ con chào bà…

Bà lão kéo nón lên nhìn tôi, bà lại hỏi:

– Mợ Hai đi tìm lão à? Mợ tìm lão có chuyện gì?

Tôi nhìn bà lão, bà ấy cũng nhìn tôi, bất giác tôi có cảm giác, dường như bà ấy đọc được suy nghĩ trong đầu tôi vậy…

– Dạ con… lần trước con gặp bà trong vườn… bà nói…

Bà lão đột nhiên phủi tay:

– À cũng không có gì, lão chỉ muốn nói chuyện với mợ thôi. Mà giờ lão muốn nói gì lão quên rồi, mợ về đi, bữa nào nhớ lão tới tìm.

– Dạ?

Bà lão lại nhìn tôi chứ không nói gì, trên môi lúc nào cũng là nụ cười kỳ dị. Nghe bà ấy nói vậy, tôi cũng không có ý định hỏi gì thêm, chỉ đành ngậm ngùi gật đầu rồi đi lên trước. Ấy mà mới đi được vài bước, tôi lại nghe được giọng bà lão cất lên. Lúc tôi quay lại nhìn, lại thấy bà ấy hai mắt trợn trắng đảo quanh, miệng há to, nói ú ớ nhưng lại khá là rõ chữ:

– Hai ngày nữa… tránh xa cầu thang… tránh xa cầu thang!