Chương 4



Chính Quân nhìn thấy cu Gin, anh ta vội đi nhanh đến chỗ thằng bé rồi cúi người ôm chặt lấy con trai vào lòng. Cu Gin nhớ ba nên cứ dúi mặt vào người Chính Quân, tôi thấy vậy liền đi tới ngăn thằng bé lại, sợ một lát lại chạm đến vết thương trên trán thằng bé.

– Anh cẩn thận thôi, đừng chạm mạnh vào trán con.

Chính Quân lúc này mới chợt nhớ ra, anh ta nhìn chằm chằm vào vết thương đã được băng bó cẩn thận trên trán cu Gin, mày nhăn lại trông có vẻ không hài lòng. Nhìn xong, anh ta lại quay sang tôi, hỏi:

– Bác sĩ nói thế nào?

Tôi trả lời:

– Không nguy hiểm lắm, ổn rồi.

Anh dịch đầu sang bên trái, cất giọng chất vấn nói với A Mỹ sau lưng:

– Cô trông cậu chủ kiểu gì vậy? Sao lại để thằng bé bị thương nặng đến thế này?

A Mỹ mặt đỏ bừng, cô ta ấp úng nửa ngày vẫn không nói trọn vẹn được một câu. Thấy cô ta như vậy, tôi đột nhiên tốt tính giải vây giúp:

– Anh đừng trách cô ấy, cô ấy cũng không muốn vậy đâu.

Vừa dứt lời, Chính Quân lại chuyển đổi tầm nhìn sang chỗ tôi, hai mắt anh ta đanh lại, ánh nhìn có chút ý tứ cảnh cáo. Tôi thấy vậy cũng có hơi lo lắng, cổ rụt xuống một chút không còn dám lớn tiếng rộng họng nữa. May mà Chính Quân còn giữ sỉ diện cho tôi, anh ta chỉ cau có một chút chứ cũng không đến mức lên tiếng phàn nàn hay là cằn nhằn. Coi như còn có tình người đi, tôi cũng hết sức hết lòng vì thằng bé rồi, thức mấy đêm hai bọng mắt thâm đen hết rồi đây này. Chưa kể sáng nay tôi còn chuyển sốt, may mà sốt nhẹ nên vẫn còn đứng được ở đây mà đón anh ta. Quên nhỉ, từ nãy giờ lo chuyện của cu Gin mà quên mất cô gái đang đứng sau lưng…

Nghĩ nghĩ, tôi liền lú đầu ra nhìn, trong tròng mắt là hình ảnh một cô gái với dáng người thon gầy, gương mặt trang điểm kỹ càng, có chút cầu kỳ nhưng không quá mức chối loà diêm dúa. Môi đỏ hồng, chân mày bén nhọn, mũi cao, mắt sáng long lanh,… nói chung là ngũ quan cân đối, sắc nét, xinh xắn. Mà quan trọng nhất là nước da trắng bóc, thêm hai quả đồi trùng trùng điệp điệp, ăn đứt của tôi đến mấy phần. Eo ơi “cặp loa” kia là cup bao nhiêu vậy nhỉ? Cup C, cup D hay là cup DD?

Tò mò thật!

Thấy tôi cứ dán mắt vào ngực của mình, cô gái trước mặt có chút lúng túng, cô ấy đi đến chỗ tôi, đứng song song bên cạnh Chính Quân, hai mắt sáng long lanh rồi lại hỏi anh ấy:

– Anh Quân, đây là… chị Lâm?

Chính Quân gật đầu, giọng cũng dịu hơn khi nói chuyện với tôi:

– Ừ, là cô ấy.

Cô gái trước mặt nở nụ cười như hoa, cô ấy chìa một tay ra trước, hoạt ngôn nói:

– Chào chị Lâm, em là Trâm, là em gái của anh Quân. Nhà em lúc trước là hàng xóm của anh ấy, sau này cả nhà em di cư sang Mỹ nên em cũng theo sang đấy luôn. Nghe mọi người nhắc đến chị đã lâu, nay mới có dịp gặp gỡ… phải nói là chị xinh thật, xinh hơn trong ảnh, xinh hơn cả trong tưởng tượng của em luôn cơ.

Được khen, tôi thích chí cười đến tít mắt, công nhận cái cô Trâm này có mắt nhìn người thật, mới gặp thôi mà khen chuẩn quá luôn. Mấy người có mắt nhìn chuẩn thế này, tôi thích lắm luôn ấy.

Vừa cười tí tửng, tôi vừa trả lời lại cô ấy:

– Cảm ơn em, em quá khen chị rồi.

Trâm vừa nói với tôi, cô ấy vừa cười rạng rỡ:

– Không, em nói thật lòng mà, chị xinh thật ấy, thảo nào anh Quân thích chị như vậy.

Nghe đến câu này, tôi lại bất giác nhìn sang Chính Quân, lại thấy anh ta cũng đang nhìn tôi chằm chằm. Ớ kìa kìa, nhìn thử xem mặt anh ta có giống là đang quan tâm tới tôi không. Cái tên này chỉ giỏi nói cho oai, anh ta mà yêu thương gì đến tôi cơ chứ?!

Mặc dù biết là lời nói không có thật nhưng tôi vẫn phải lịch sự cảm ơn Trâm một tiếng:

– Cảm ơn em nha Trâm!

Trâm lại nói mấy lời khách sáo với tôi, nào là tôi xinh, rất hợp với Chính Quân, hai bọn tôi trông rất xứng đôi vừa lứa. Nghe cô ấy khen tôi chỉ biết cười cho có lệ chứ thực tâm cũng không có mấy hứng thú với những lời khen không có thực kia. Chào hỏi tôi xong, Trâm theo Chính Quân vào chào hỏi những thành viên trong gia đình chồng tôi. Lúc thấy cô ấy xuất hiện, cả nhà đều vui mừng trông thấy. Cả người cao ngạo như Má Nhỏ cũng không nhịn được mà nở nụ cười chào đón. Chà, coi bộ cô em gái này rất được lòng các thành viên trong gia đình chồng tôi, ai cũng đều vui mừng khi thấy cô ấy đến. Chỉ duy nhất có tôi với Châu Nhi là hơi khựng lại vì không biết cô ấy là ai. Lại trông thấy những cái khoác vai ôm ấp đầy phóng thoáng của Trâm đối với ba cậu quý tử nhà họ Dương, tôi chắc chắn là bọn họ phải từng rất thân thiết với nhau, lần về nước này cũng coi như là hội ngộ.

Sau bữa cơm, Trâm đến chào hỏi Ông Nội, lại được thím Điệp kề cận bên Má Lớn đi dọn phòng cho cô ấy ở. Tôi nghe Trâm nói, cô ấy sẽ ở lại đây khoảng hai ba tháng gì đó để khảo sát tiến độ công việc ở nhà máy, trong thời gian này sẽ ở tạm lại nhà chồng tôi. Cả ba em anh Chính Quân đều khá thân với Trâm, mà thân nhất phải nói đến chồng tôi. Mặc dù biết bọn họ là anh em nhưng khi nhìn những cái khoác tay đầy tình tứ kia, tôi lại không khỏi suy nghĩ đến những vấn đề linh tinh khác. Cũng không biết là do tôi vớ vẩn hay là tôi đa nghi quá mà tôi cứ luôn có cảm giác rằng Trâm không hẳn xem ba anh em nhà họ Dương là anh…

Đêm xuống, đợi sau khi cu Gin đi ngủ, Chính Quân mới về lại phòng. Vừa bước vào phòng, tôi đã nghe anh ta chất vấn chuyện của cu Gin bị thương. Mặc dù biết anh ta chất vấn là đúng nhưng chẳng hiểu sao, tôi lại thấy có chút không vui, hay nói đúng hơn là có hơi tủi thân một chút. Tôi nhìn về phía anh ta, nhạt giọng:

– Anh muốn biết chuyện gì thì cứ tìm đến A Mỹ hay vυ" Lệ mà hỏi, tôi không nghĩ là tôi phải trả lời từng chi tiết một cho anh nghe. Anh chỉ cần biết một điều, tôi sẽ không để cho cu Gin thiệt thòi, vậy là được.

Chính Quân nhìn tôi, anh ta thoáng im lặng không trả lời. Vài giây sau, tôi thấy anh ta đi lại chỗ tôi, đặt mông ngồi xuống cạnh tôi, anh ta nhàn nhạt giọng hỏi:

– Sao vậy? Có chuyện gì khiến cô không vui à?

Tôi nhìn sang hướng khác, có chút giận dỗi:

– Có chồng như anh đã là không vui rồi, không cần phải có chuyện gì khác.

Chính Quân chau mày khó hiểu:

– Tôi thì làm sao? Tôi đi làm về nhà đúng giờ, hạn chế rượu bia ăn chơi các thứ, tối nào cũng ngủ chung một phòng với cô, tiền tôi vẫn cho cô, quà tôi vẫn tặng, cô không muốn tôi và cô ngủ chung giường… tôi cũng chiều theo ý cô. Thế mà giờ cô còn trách tôi được đấy à?

– Tôi… mà thôi đi, tôi nói thì anh cũng không hiểu được đâu.

Thấy tôi có ý lơ đi, Chính Quân liền kéo tay tôi lại, bắt tôi mặt đối mặt, mắt đối mắt với anh ta. Vẫn là gương mặt nam thần không góc chết, tôi nhìn đến mà siêu vẹo cả lòng. Đôi môi hồng hồng có chút ẩm ướt, anh ta lại hỏi:

– Cái gì mà tôi không hiểu được, cô không nói thì làm sao biết tôi không hiểu?

Bị ép trả lời trong hoàn cảnh đầy ái muội như này, dây thần kinh của tôi nó cứ giật giật ấy. Mỗi lần mà đối diện gần với tên này là tay chân tôi lại cuống lên, trong đầu cũng chả suy nghĩ được gì ra hồn. Bởi người ta nói đúng, anh hùng khó qua ải mỹ nhân… mà nữ anh hùng lại càng khó qua được ải của mỹ nam nhân. Đắm chìm vào đôi mắt ấy, gương mặt ấy là chỉ có chết đứ đừ đư mà thôi.

– Sao? Tôi hỏi sao không nói? Nhìn gì mà nhìn?

Nghe anh ta hỏi lần nữa, kèm theo câu hỏi kia là gương mặt đầy tà mị. Tôi bị cuống theo nụ cười nhếch môi kia đến nỗi ngay ngẩn cả người. May là một chút liêm sỉ còn sót lại đã vực dậy sự tỉnh táo trong tôi, tôi liền vùng ra khỏi tay anh ta, trấn tĩnh lại bản thân mà trả lời:

– Tôi đã nói là anh không hiểu được đâu mà, anh hỏi cái gì hỏi hoài vậy.

Thấy tôi một mực không muốn trả lời, anh ta cũng hết cách. Lại bén sang chuyện của cu Gin, anh ta cất giọng nghiêm túc:

– Sau này có chuyện gì liên quan đến cu Gin cứ thông báo cho tôi một tiếng, tôi giải quyết thay cô, không cần cô phải khó xử như vậy.

Nghe anh ta nhắc đến chuyện này, tôi mới quay sang nhìn anh ta, sự tỉnh táo có thừa, giọng chắc nịch:

– Không phải cái gì tôi cũng nhờ anh được, tôi đã chấp nhận lấy anh, chấp nhận lấy một người đàn ông có con riêng… tức là tôi cũng đã chấp nhận con của anh… cũng là con của tôi. Những chuyện liên quan đến thằng bé, không nhiều thì ít… tôi nghĩ là tôi có quyền thay anh quyết định. Nếu anh tin tưởng tôi, tôi nhất định không để thằng bé chịu uất ức. Có thể tôi không tốt bằng mẹ ruột của thằng bé… nhưng tôi chắc chắn là tôi sẽ tốt hơn những con người ngoài kia.

Chính Quân nhìn tôi hồi lâu, ánh nhìn chứa vô vàn phức tạp. Tôi cũng không biết anh ta có tin những gì tôi nói hay không nhưng tôi dám cam đoan… những gì tôi nói hoàn toàn là sự thật. Tôi không phải muốn bao biện hay là muốn lấy lòng anh ta mà là tôi thực sự rất quý mến thằng bé. Một đứa trẻ ngoan ngoãn và đáng thương… thằng bé nên được yêu thương nhiều hơn nữa.

Chợt, anh ta đưa tay xoa xoa sau gáy tôi, ánh nhìn dịu xuống:

– Tôi tin cô, yên tâm.

Nhận được ba chữ “tôi tin cô” từ Chính Quân, tim tôi có chút đập nhanh hơn so với bình thường. Cũng không biết anh ta có tin tôi thật hay không nữa nhưng dù sao tôi vẫn thật lòng cảm ơn anh ta… đấy là thật lòng.

Gả vào Dương gia xem như tương lai của tôi bị mất đi một nửa, cả quãng đời về sau coi như bán cả cho người của Dương gia. Tôi lại là không nguyện ý để gả vào đây, cũng không nguyện ý đi lấy chồng ở độ tuổi này, chưa nói đến việc, tôi và Chính Quân lại không hề có tình cảm gì với nhau. Thế nhưng từ những ngày đầu tiên bước vào cửa nhà họ Dương, người đối xử với tôi tốt nhất vẫn là Chính Quân. Anh ta chấp nhận tất cả yêu cầu của tôi đưa ra, ngay cả việc không được động phòng… anh ta cũng hoàn toàn đồng ý. Thử nghĩ mà xem, một cậu ấm trong tay đầy quyền lực như Chính Quân thì cớ gì lại phải chiều theo những yêu cầu vớ vẩn của tôi cơ chứ. Dù biết là anh ta cũng có ý riêng của mình nhưng như vậy đã là tốt đối với tôi lắm rồi.

Bất đắc dĩ lắm mới phải gả vào đây, được đối xử tốt đã là hạnh phúc lắm rồi!

………………………….

Trâm về lại nước, mấy ngày hôm nay đều là theo bạn bè đi chơi đó đây, rảnh rỗi thì lại đưa Má Nhỏ và Châu Nhi đi mua sắm. Cô ấy cũng có rủ tôi đi cùng nhưng tôi luôn viện cớ phải chăm sóc cho cu Gin nên toàn là từ chối. Trước giờ tôi đã không hợp với Má Nhỏ, sau chuyện của Châu Nhi lại càng không hợp hơn. Bình thường ngoại trừ những lúc cần phải nói chuyện ra thì tôi và hai người họ rất ít nói chuyện, có tiếp xúc cũng khá là gượng gạo gò ép. Cũng có thể nói ở nhà này, tôi chẳng về phe của ai, không thân với Má Lớn cũng chẳng hợp với Má Nhỏ. Tôi cứ nhàn nhàn như vậy mà sống qua ngày, từ từ rồi cũng vào quỹ đạo quen thuộc.

Sáng này, mẹ tôi có gọi cho tôi, bà hỏi tôi Tết năm nay có được về nhà ăn Tết với bà hay không. Tôi cũng không biết có được về hay không nên vẫn chưa trả lời cho bà biết. Mà mẹ tôi cũng chỉ là hỏi vậy thôi chứ bà cũng không ép tôi phải về. Bà còn dặn tôi nên hỏi dò chồng tôi trước, nếu anh ta cho về thì về, còn không cho về cũng không sao, đừng làm cho chồng tôi khó xử. Mà nghĩ đến mẹ tôi, tôi lại thấy xót cho bà, giao thừa năm nay chắc bà phải mừng sinh nhật cho ông ngoại một mình rồi. Cái buồn của việc có con gái đi lấy chồng xa… luôn luôn là để cha mẹ già phải lủi thủi một mình khi Tết đến xuân về!

Thú thực thì tôi với chị gái An Như là chị em cùng cha khác mẹ, mẹ tôi vốn là vợ lớn nhưng khi biết cha tôi có người đàn bà khác, bà chẳng mảy may suy nghĩ gì mà quyết định ly hôn. Đợi khi tôi sinh ra, bà lại ôm tôi một mình về quê sinh sống, không cần chồng, chỉ cần duy nhất một mình tôi. Sau này khi cha tôi đến tìm tôi, mẹ tôi đã phải khổ sở lắm mới đồng ý để tôi thay chị Như gả cho nhà họ Dương.

Ban đầu bà không đồng ý nhưng khi biết tin chị Như chết, lại thấy cha tôi quỳ gối suốt mấy giờ đồng hồ trước bàn thờ ông ngoại đến nỗi ngất xỉu, mẹ tôi cuối cùng cũng đồng ý. Cha tôi một phần vì muốn giữ mối quan hệ tốt đẹp với nhà họ Dương, một phần vì muốn cứu đứa con trai phá gia chi tử mà không tiếc hạ thân mình xuống cầu xin mẹ tôi. Ông còn nói, nếu như mẹ tôi không đồng ý… nhà họ Lê của ông coi như tiêu tàn dưới tay tôi. Nghe thì vô lý nhưng không hiểu sao mẹ tôi lại khϊếp sợ, bà thực sự rất coi trọng nhà họ Lê, coi trọng một gia tộc chỉ còn lại vỏ bọc bên ngoài, bên trong rỗng tuếch. Bà nói, ông nội tôi từng rất thương yêu bà, bà cũng biết trước mối hôn sự này từ lâu nhưng không nghĩ là chị Như lại chết, trách nhiệm lại đẩy hết lên đôi vai của tôi. Thôi, coi như là số phần của tôi phải như vậy, chạy không thoát được ý Trời.

Sau khi nhận lời cha, tôi theo ông ấy về lại thành phố, học qua vài ngày lễ nghi phép tắt, tôi mới theo cha đến nhà họ Dương ra mắt. Ông nội chồng tôi khi đó rất thích tôi, ông bảo là tôi trông rất thông minh lanh lợi, tướng mạo có phúc hơn chị gái của tôi rất nhiều. Đáng lý là tôi sẽ được gả cho anh Cả giống như chị Như nhưng ông nội thương cho chị gái đã chết của tôi mà nhường lại cho tôi quyền quyết định sẽ gả cho cậu nào. Chuyện này chỉ có tôi, ông và cha tôi biết, hoàn toàn không có người khác được biết. Chỉ là, không biết sau đó thế nào mà ông nội lại đổi ý muốn tôi gả cho Chính Quân. Đến mãi khi đã kết hôn, tôi vẫn không hiểu lý do vì sao ông nội lại thay đổi lời hứa nhanh đến vậy?

Cha tôi rất muốn tôi gả cho Chính Vũ, ông đã mấy lần đề cập chuyện này với tôi nhưng khi ấy tôi vẫn chưa nói cho ông biết quyết định của tôi là gì. Thực ra ấy, tôi biết anh Cả Chính Uy từ trước, thiện cảm dành cho anh nhiều hơn cả trong số ba người bọn họ… chỉ là… tôi lại có ấn tượng quá mạnh với Chính Quân. Nếu như tôi được quyền chọn, tôi nhất định sẽ chọn Chính Quân. Một đứa trẻ sinh ra ở hào môn lại không có mẹ bên cạnh mà có thể thành công đến mức độ này… e đây không phải là một người tầm thường. Mà mẫu người đàn ông như vậy, thật sự tôi rất thích!

Ngồi thơ thẩn ngoài vườn, lại nhìn thấy bụi cây sơ ri đầy trái trước mặt, nhìn trái trổ đỏ rực tôi lại có chút thèm thuồng muốn ăn. Sai người đi tới hái một ít vào rửa sạch rồi đem ra nhâm nhi cho đỡ buồn. Vừa ăn vừa gật đầu khen cây trái trong vườn nhà này sao mà tốt quá. Bé Thà thấy tôi thích ăn trái cây trong vườn, con bé lại đi hái cho tôi thêm xoài, mận rồi cả mấy quả vυ" sữa to tròn. Để hết trái cây lên bàn, tôi vừa đút sơ ri cho cu Gin ăn, vừa thích thú hỏi con bé:

– Nhà mình trồng cái gì cũng tốt, chắc không cần phải ra chợ mua trái cây đâu hả Thà?

Bé Thà gật gật:

– Dạ phải đó mợ, thường thì ngày nào cũng có người vào hái trái cây trong vườn hết. Tại bây giờ chưa tới mùa chôm chôm đó mợ, tới mùa là mợ ăn mệt nghỉ luôn.

Tôi gật gù, lại đút cho cu Gin thêm một trái sơ ri chín đỏ, tôi quay sang hỏi thằng bé:

– Gin thích ăn sơ ri à con?

Cu Gin gật đầu cười hì hì, nhìn cái bộ dáng vừa ăn vừa lựa hạt để nhả ra mà trong buồn cười khủng khϊếp. Tôi với thằng bé vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ, cu Gin lại còn đút sơ ri cho tôi ăn nữa chứ. Thấy thằng bé chịu tiếp nhận người mẹ xa lạ như tôi, tôi tự nhiên cũng thấy vui trong lòng.

Ngồi ăn được một lát, anh Cả ở trong nhà cũng ra ngoài vườn hóng mát. Thấy tôi và cu Gin đang ngồi ở chồi, anh liền cho người làm đẩy xe lăn đến ngồi cùng với bọn tôi.

– Hai mẹ con nói cái gì mà vui quá vậy?

Nghe anh hỏi, tôi liền cười trả lời:

– Em đang kể chuyện cười cho cu Gin nghe.

Anh Cả đẩy xe đến bên cạnh cu Gin, anh xoa xoa đầu thằng bé, mỉm cười hỏi:

– Cu Gin đang ăn cái gì mà ngon vậy?

Cu Gin quay sang anh Cả, cu cậu nhặt một trái sơ ri lên, chìa đến trước mặt anh ấy, giọng líu lo:

– Bác Cả ăn sơ ri không ạ, sơ ri ngon lắm.

Anh Cả đang vui vẻ, nghe cu Gin hỏi vậy, chân mày anh hơi cau lại, anh quay sang nhìn bé Thà, giọng có chút nghiêm túc:

– Sơ ri này ở đâu?

Bé Thà có chút lúng túng, nó chỉ tay vào trong vườn:

– Dạ cậu Cả… con hái trong vườn nhà mình.

Vừa nghe bé Thà trả lời, anh Cả vội chộp lấy sơ ri trên tay cu Gin, giọng anh gằn xuống:

– Sau này không được hái trái cây trong vườn cho mợ Hai với cậu nhỏ ăn nữa… có nghe rõ chưa?

Bé Thà bị quát vô cớ, con bé ngẩn mặt ra không hiểu chuyện gì, lát sau hai má đỏ ửng lên trông như là muốn khóc. Thấy anh Cả đột nhiên thay đổi thái độ như vậy, tôi thấy hết sức ngạc nhiên, đang định hỏi anh nguyên nhân tại sao thì anh đã trả lời trước:

– Mùa này đang phun thuốc trừ sâu… cái con bé này lại vô ý đến như vậy. Ăn vào lỡ có chuyện gì thì sao? Ai gánh nổi trách nhiệm?

Tôi lúc này mới hiểu ra được vấn đề, hèn gì cả một bụi sơ ri chín đỏ hết mà không có ai hái, để nó rơi rụng khắp dưới đất. Nhưng mà dù sao cũng không đến mức phải nghiêm trọng như vậy đâu, ban nãy bé Thà có rửa sạch với cả ngâm muối rồi, có ăn cũng không đến mức nào.

– Anh Cả, anh đừng trách con bé, tại em không biết nên bắt con bé hái xuống cho em…

Thấy tôi nhận lỗi về mình, anh Cả mới giãn chân mày ra được chút, nhưng vẫn còn chút khó chịu, anh liền bảo bé Thà đem trái cây trên bàn đi vứt hết rồi lại bảo con bé ra siêu thị mua lại cái khác cho cu Gin và tôi ăn. Tôi định bảo là không cần nhưng chưa kịp nói thì bé Thà đã cuống quýt chạy đi mất, con bé có vẻ rất sợ anh Cả thì phải.

Cu Gin từ nãy giờ ngồi im re trong lòng tôi, thấy anh Cả quát lớn tiếng, thằng bé chắc là sợ nên không dám líu lo hó hé một tiếng nào. Biết là mình làm cho cháu nó sợ, anh Cả liền đưa tay bồng cu Gin để cho thằng bé ngồi vào trong lòng anh. Sau đó anh mới bắt đầu giải thích cho thằng bé hiểu tại sao lại không được ăn sơ ri nữa. Mà công nhận là cu Gin rất chịu tiếp thu, anh Cả nói cái gì thằng bé cũng gật gật ra vẻ như đã hiểu. Trông một lớn một nhỏ cứ như hai thầy trò mà tôi không khỏi buồn cười. Giải thích cho cu Gin xong, anh lại quay sang chỗ tôi, anh dịu giọng, nói:

– Sau này em cũng đừng ăn trái cây trong vườn nữa, nếu muốn ăn thì nói với nhà bếp hay là dặn thím Điệp, thím ấy kêu người mua cho em.

Tôi cười cười:

– Trái cây trong vườn cũng tốt mà anh, em thấy cây nào cũng sai trĩu quả. Mà cây lại là nhà mình trồng, chắc chắn là đảm bảo hơn ở ngoài rồi. Nhà em cũng trồng nhiều cây ăn quả lắm, tới mùa là ăn không hết luôn, toàn phải đem đi cho hàng xóm ăn phụ.

Anh Cả lại lắc đầu, căn dặn:

– Cũng không tốt lắm đâu, nhà mình trồng để đẹp chứ không để ăn nên sau này em cũng đừng ăn lung tung. Nếu muốn ăn thì nên ăn trái cây nhập ở cửa hàng về, vừa an toàn vừa chất lượng. Em muốn ăn gì, để anh dặn thím Điệp ngày mai đem về cho em?

Tôi vội lắc đầu:

– Không cần phải mắc công vậy đâu anh, em cũng không thèm ăn gì… tại vì thấy cây sai trái nên em thích vậy á mà.

– Ừ, sau này muốn ăn gì thì cứ nói với người làm, hiểu chưa?

Tôi gật gật, mặc dù vẫn có chút khó hiểu về vụ trái cây trong vườn nhưng trên hết tôi vẫn phải cảm ơn ý tốt của anh Cả. Lại phải công nhận một điều, nhà càng giàu, vườn trái cây càng to thì lại càng phức tạp. Eo ơi, đến cả trái cây trong vườn nhà mà còn không được ăn cũng đủ biết cuộc sống vương giả này đủ “hack não” đến mức nào rồi?!

……………………….

Tối hôm ấy Chính Quân không về nhà, lúc tối anh có gọi cho tôi bảo là có chuyện quan trọng cần giải quyết. Chuyện anh có về hay không cũng không mấy quan trọng nên tôi chỉ bảo anh nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng làm việc quá sức.

Đến giữa khuya, trong cơn ngủ mê man, tôi chợt nằm chiêm bao thấy tôi đang bồng cu Gin ngồi chơi trong vườn, trên bàn thì có cả rổ trái cây đầy ắp. Tôi lúc đó nhìn đến phát thèm thuồng, cu Gin cũng muốn ăn trái mận trên bàn, hai tay cu cậu quơ quàng khắp nơi. Cả mẹ cả con đang định cho trái cây vào miệng thì chợt đằng xa… một bóng người phụ nữ nhìn vào tôi chăm chăm. Tôi vốn dĩ cũng không để ý cho đến khi cu Gin chỉ tay vào chỗ người phụ nữ kia đứng và quơ tay loạn xạ khắp nơi. Tôi ngước mắt nhìn lên, tim như muốn dừng đập khi thấy… thấy người phụ nữ với gương mặt… đầy máu. Cô ta… trời ơi… cô ta không có da mặt… hoàn toàn không còn một mảnh da nào ngoài hai hốc mắt sâu hoắm…

Tôi sợ đến nỗi ôm cu Gin chạy không vững, tôi cứ chạy… cứ chạy… chạy cho đến khi nghe được giọng nói quen tai… tôi mới bừng tỉnh…

– An Lâm… cô sao vậy… An Lâm?

Tôi bật người ngồi dậy, lại nhìn vào người đàn ông trước mặt mình… là Chính Quân… là anh ta… mơ… cuối cùng cũng chỉ là mơ thôi… may quá!

____________________

♥️ CHÚC MỪNG NĂM MỚI CẢ NHÀ MÌNH, CHỊ EM ĐỌC TRUYỆN YÊU THƯƠNG LIKE + SHARE CHO EM DU NHAA. ĐẦU NĂM MÌNH TƯƠNG TÁC KHAI TRUYỆN CHO MẠNH MẼ ĐỂ CẢ NĂM LUÔN ĐƯỢC NHƯ VẬY NHA CẢ NHÀ MÌNH ƠI. YÊU THƯƠNG CÁC CHỊ NHIỀU!