Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mờ Nhạt Tiểu Nương Tử...???

Chương 46: Là của bọn anh...! ( H+)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bên dưới, hạ thân của cô đang được Lạc Vô Thần và Lâm Thiên Ngạo chiếu cố tận tâm, Vô Thần ngậm lấy hạt le, không ngừng dùng đầu lưỡi gãy gãy khiến cô... suy sụp, thư sướиɠ đến muốn điên!

Anh hôn rất điệu nghệ, vừa mυ"ŧ vừa liếʍ, chiếc lưỡi linh hoạt dày vò cô, liên tục đá lưỡi, từng chút một khiến cô... cảm nhận rõ ràng nhiệt tình của anh!

Lâm Thiên Ngạo thì vừa hút lấy mật dịch của cô, vừa âu yếm xoa nắn cô bé của cô... Như 1 kẻ hành khất sa ngã, lang thang trên sa mạc khô cằn, đã may mắn tìm thấy ốc đảo cho riêng mình...

Đói khát vô độ đã khiến anh không kiềm giữ nổi dù chỉ 1 tia lý trí, chỉ biết hướng lấy miệng huyệt của cô mà không ngừng đòi hỏi...

Càng hôn càng gây nghiện, càng khiến anh đói khát... Nếu không phải tiểu đệ dưới thân của anh đang không ngừng kháng nghị và phát tín hiệu căng trướng cực hạn đến phát đau cho anh...!

Anh thật cứ muốn như vậy mà độc chiếm lấy tiểu huyệt của cô bằng đôi môi và chiếc lưỡi của mình...!

Anh cho 1 ngón tay vào tiểu huyệt của cô, vì cô là Xử Nữ nên rất chặt chẽ...! Đến 1 ngón tay cũng khó cho lọt, anh vừa hôn vừa xoa nắn tiểu châu, vừa khó khăn cho 1 ngón tay vào u cốc nhỏ mê người của cô.

Lạc Vô Thần phối hợp với Lâm Thiên Ngạo, vuốt ve phần bụng phẳng lì và đôi chân thon dài của cô. Anh cúi xuống, vươn đầu lưỡi liếʍ láp, ve vãn phần đùi non, động tác của anh thập phần ôn nhu, vừa là dỗ dành, vừa là an ủi...

Cô ưỡn người, kinh hỉ khi phát hiện hạ thân đang chứa chấp 1 dị vật lạ, cô rêи ɾỉ thành tiếng:

_ Ưʍ... Đau... mau rút ra đi!

Các anh đồng loạt nghe cô kêu đau, liền ra sức đánh lạc hướng, nhiệt tình kêu gọi, khơi gợi du͙© vọиɠ nơi cô. Kɧoáı ©ảʍ dồn dập bởi vì sự nhiệt tình của bọn anh mà ngày một mãnh liệt hơn, còn cô thì dần u mê theo tiếng gọi của du͙© vọиɠ...!

Từng đợt sóng tình mời gọi, đánh úp và cuốn đi chút lý trí cuối cùng còn sót lại ở cô... Cô ưỡn người phối hợp, để Lâm Thiên Ngạo có thể vào sâu bên trong cô hơn... Tuy nhiên, ngay sau đó, cô chỉ ước gì mình đã không làm như thế!

Anh đã do thám tới điểm G của cô, cô ưỡn người chống đỡ, vặn vẹo không ngừng... Cô kêu lên thất thanh:

_ ĐỪNG... ĐỪNG LÀ CHỖ ĐÓ!

Anh tà mị liếʍ môi, càng cố ý va chạm chỗ nhạy cảm của cô mỗi lúc một nhiều, một sâu hơn, tần suất ra vào, lúc nhanh lúc chậm...

Thật khiến cô chống đỡ không nổi. Cô thấp giọng rên rĩ:

_ Đừng... đừng làm như vậy!

Cô vừa dứt lời, anh lại cho thêm 1 ngón tay nữa vào và điên cuồng đâm chọc. Tất cả mọi lực đạo đều tập trung tấn công vào điểm mẫn cảm...!?

Cô bị kɧoáı ©ảʍ cuồn cuộn như thủy triều đánh tới tan tác, trước mắt chợt tối sầm, ngón chân co quắp lại, 2 tay cũng vô thức nắm chặt lại, vô tình làm cho 2 tiểu đệ đang đặt dưới tay cô chăm sóc, vui sướиɠ đến khôn tả...!?

Bọn anh vốn sợ cô đau tay, nên khống chế lực rất vừa phải. Nhưng khi bị cô nắm chặt như vậy, thật là sướиɠ nghẹn... tới điên!

Cả Lục Khải Nguyên và Hắc Vũ, đều cùng rên lên đầy vui sướиɠ:

_ Aaaaaaaa.... Ư... thật sướиɠ! Bóp chặt lần nữa đi em!

Cô xấu hổ vô cùng, bọn họ rên to hơn cả cô... Vẻ mặt sướиɠ khoái không hề giấu giếm càng làm cô ngượng chín cả người.

_ Đừng xấu hổ...!

Văn Vô Song thích thú, vuốt ve gương mặt đỏ hồng, mắt cô lộ rõ 1 tầng sương mờ vì động tình mà ướŧ áŧ... Thật là kiều diễm, động lòng người.

Anh cắn nhẹ môi dưới của cô, tìm kiếm chiếc lưỡi thơm tho của cô, cùng anh giao thoa, trao đổi mật ngọt... Anh hôn cô triền miên không dứt, với anh, hôn cô bao lâu... cũng vẫn là không đủ..!?

Phi Thừa Ân và Trương Diệp Phi thì càng không cần phải nói, đang tận tâm vì " tổ quốc" quên mình!

Nếu giờ có ai gây cản trở " công vụ" của bọn anh?

Khẳng định kẻ đó lập tức lên bàn thờ, ngắm gà khỏa thân ngay!!

Riêng Dạ Diễm thì... sức tập trung cao độ cùng thần thái chuyên nghiệp, tận tâm vì " nhiệm vụ" của anh, chắc chắn xác định sẽ được biểu dương...

Bởi 1 lẽ, bây giờ dù có bất kỳ ai kề dao vào cổ anh, có khi anh còn không phát giác nổi nữa là...

.

.

.

.

Lâm Thiên Ngạo chậm rãi liếʍ môi, ánh mắt như chứa lửa, giọng anh trầm đυ.c vì du͙© vọиɠ đang bùng cháy:

_ Em sẵn sàng chưa...?

Đến nước này, cô còn có thể không sẵn sàng sao?

Cô nhẹ gật đầu. Chỉ chờ có vậy, anh nhanh chóng đưa phần vật cứng rắn nam tính đang dò xét bên ngoài, thẳng tiến vào bên trong cô...!

_ Aaaaaaaaaaa!!!

Cô đau đớn, nước mắt thành hàng... cảm giác như hạ thân bị xé làm đôi. Của anh rất lớn, thật rất lớn... Cô không muốn, không muốn nữa!

_ Aaaaaaa... Đừng vào nữa! Đau... Rút ra đi!

Lâm Thiên Ngạo chỉ mới vào chưa được 1/5, đã khiến cô đau đớn đến vậy! Nếu anh vào hết, khẳng định cô sẽ ngất mất...!

Nhưng anh là nam tử, không phải thánh nhân...? Cô gái dưới thân lại là người con gái mà anh mơ ước chiếm hữu bấy lâu...!?

Dù anh có thương tiếc cô, e rằng anh cũng không đủ định lực để mà dừng lại theo ý cô muốn rồi!

Anh thẳng lưng đâm tới, xé rách tấm màиɠ ŧяiиɧ Xử Nữ mỏng manh của cô, cơn đau phá thân vốn là cắt da xé thịt, lại thêm của anh thuộc hàng khủng... Cơ bản là cô không sao chống đỡ nổi.

Cô ngất đi ngay sau cơn đau quá sức chịu đựng ập tới...! Còn các anh thì đã vô phương dừng lại, dù cô ngất đi, các anh cũng không thể buông cô ra.

Lâm Thiên Ngạo nhẹ nhàng xâm nhập vài cái, vì cô ngất nên cơ thể thả lỏng ít nhiều. Tuy nhiên, xâm chiếm trong anh vẫn là cái cảm giác phiêu bồng ấm áp và chặt chẽ đến mê người bủa vây...

Cô thật khéo... bức người hỏa dục sôi trào muốn cô đến phát điên mà!?

Mê ly với cảm giác dục tiên dục tử, anh bắt đầu rong ruổi trên người cô, tận lực truy cầu kɧoáı ©ảʍ giao hoan ân ái nam nữ.

" BẠCH... BẠCH... BẠCH...!!!"...

Âm thanh nɧu͙© ɖu͙© vang lên chói tai, nhuốm đầy lực sát thương chí mạng, hoàn toàn ám lấy du͙© vọиɠ của bọn anh!

_ Lão đại! Nhẹ thôi... Cô ấy là lần đầu...!

Văn Vô Song lên tiếng nhắc nhở. Lâm Thiên Ngạo liền vui sướиɠ đáp:

_ HA... HƯ... Ư... ANH CŨNG MUỐN... NHƯNG... AAAA... KHÔNG DỪNG ĐƯỢC...!

Từ trước đến nay, Lão đại là người có khả năng kiềm chế tốt nhất! Nay anh lại đánh mất tâm trí trên cơ thể cô như vậy! Đủ biết, cơ thể của cô mê người đến mức độ nào...?

Hắc Vũ nhịn không nổi với 1 màn nóng bỏng trước mắt, anh lên tiếng:

_ Lão đại... Đặt cô ấy nằm nghiêng đi!

Lâm Thiên Ngạo hiểu ý, anh thậm chí vừa luận động vừa nghiêng cô nằm xoay người vào anh, hướng tấm lưng trần trụi của cô cho Hắc Vũ hưởng lộc.

_ Anh nhất định không chịu rút ra...?

Lạc Vô Thần bất mãn kháng nghị. Lâm Thiên Ngạo liền đáp gọn:

_ Không!

Rồi anh tiếp tục kịch liệt muốn cô, ở tư thế này, bộ ngực sữa của cô là của anh. Anh tham luyến mùi hương của cô, vận động dưới thân chưa hề thuyên giảm...

Hắc Vũ chiếm được thiên thời, địa lợi... Tuy nhân sự thì đã bất tỉnh, nhưng anh cũng không giữ nổi dù chỉ 1 tia lý trí nữa rồi!

Anh dùng mật dịch của cô, bôi trơn qυყ đầυ mẫn cảm... liền đó ghim thẳng hung khí khổng lồ đói khát của anh vào sâu trong cúc hoa chật hẹp của cô.

Anh than nhẹ:

_ Hư... Thì ra... là vậy!

Sướиɠ muốn chết! Lâm Thiên Ngạo có điên mới chịu nhường cô, giờ thì anh cũng sống chết " cắn" lấy cô không buông. Tốc độ trừu cắm cấp tốc, nhanh dần đều, không hề giữ lại của anh, đó là dấu hiệu thông báo anh đã chính thức

" hóa sói" thành công!!

2 nam nhân cùng kẹp lấy 1 nữ nhân đã bất tỉnh mà luận động...

Cả 2 nhắm mắt, vừa hưởng thụ cảm giác cao trào cực hạn khoái lạc, dục tiên dục tử, vừa ôm ấp ôn hoa nhuyễn ngọc mềm mại, trong lòng sung sướиɠ đến phát điên!

Đêm thì dài... mà các anh đang chờ đến lượt còn... rất nhiều!

Khổ nỗi các anh, ai cũng là nhân trung chi long, tinh lực thượng thừa, mãi mà vẫn không chịu bắn, làm cho du͙© vọиɠ to lớn của các anh còn lại khí thế hưng phấn bừng bừng, sớm ngẩng cao đầu chờ tới lượt... trong mỏi mòn!

.

.

.

.

Cảnh xuân diễn ra... thâu đêm suốt sáng...

Lòng người thì sa ngã... đến không biết lối về...!

Chỉ duy 1 điều thật rõ ràng...

Cô chính là... của bọn anh!!!

Mãi mãi không thay đổi...!?
« Chương TrướcChương Tiếp »