Mộc Cẩn Hoa Tây Nguyệt Cẩm Tú

4.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Edit: Cỏ bốn lá Độ dài: 296 chương Nếu như mỗi ngày được dựa vào vai chàng, cùng nhau làm những việc nhỏ, cùng chàng từ từ già đi...chính là điều hạnh phúc nhất. Đi lầm vào thế giới loạn lạc, Mộc Cẩn  …
Xem Thêm

Quyển 1 - Chương 5: Hoa rơi đuổi nước chảy
Dưới tán cây anh đào, những cánh hoa màu hồng tung bay theo gió, từ từ rơi lên tóc hắn, lên vai tôi.

Hắn chăm chú nhìn tôi, lẳng lặng đợi câu trả lời. Bộ dáng này khiến tôi nhớ lại trước kia, có người lạ tới nhà tôi ở Kiến Châu, Đại Hoàng vừa thấy liền sủa ầm ĩ khiến người nọ len lén trốn sang một bên. Cặp mắt sáng ngời của con cún nhìn người lạ khi ấy hình như có chút giống cặp mắt đang nhìn chằm chằm tôi lúc này.

Nhất thời, bản năng làm mẹ trong tôi đột nhiên bị kí©h thí©ɧ, một đứa bé khôi ngô, cao lớn, ăn sung mặc sướиɠ, xuất thân danh môn như vậy lại không thể nhìn được cảnh đẹp của nhân gian. Khoảnh khắc đó, lòng tôi cũng có rất nhiều nghi vấn, vì sao thiếu niên tóc đỏ này không nói ra nỗi khổ của hắn, để người khác tới chữa trị? Đôi mắt của hắn là bị kém bẩm sinh sao? Hay cũng là sự cố ngoài ý muốn giống Bạch Tam gia?

Nét mặt hắn bắt đầu có chút không kiên nhẫn. Ngay trước khi hắn kịp mở miệng, tôi liền một tay kéo hắn, tay kia thì nhặt lấy cánh hoa trên vai đặt vào lòng bàn tay hắn.

Tôi nhẹ nhàng nói: “Giác Tứ gia, tên của nô tỳ giống hoa anh đào kia, cũng là một loài hoa. Nô tỳ gọi là Mộc Cẩn, màu hoa ấy là màu hồng, ngài đã nhớ chưa?”

Cả người hắn chấn động, rụt tay lại, lùi nhanh về phía sau một bước nhưng lại không vứt mất cánh hoa trong tay. Khuôn mặt hắn đỏ hồng, cằm hất cao, dùng cặp mắt không có linh quang kia liếc tôi. “Cô là người chỗ phu nhân hay người của Đại phòng?”

“Bẩm Tứ gia, cả hai đều không phải, Mộc Cẩn là người của phòng tạp dịch.” Tôi cung kính trả lời.

Hắn nhìn tôi có chút hoài nghi, rồi tựa như chợt hiểu điều gì, liền uể oải gật đầu xong bỏ đi mất. Tôi còn đang thắc mắc không biết hắn muốn đi đâu đã thấy hắn… ngã lăn ra đất…

Sự thực là, tôi cũng chưa bao giờ tới Ngọc Bắc Trai, hơn nữa ngôi Tử Tê trang viên này cứ như rừng rậm được bảo hộ cấp quốc gia vậy, ngay cả tôi cũng từng đi lạc rồi. Nghĩ vậy bèn dứt khoát dìu hắn về căn phòng nhỏ của tôi, đương nhiên cũng dọa cho Bích Oánh sợ đến mức ho một lúc lâu.

Hắn cũng quá là nặng, không còn cách nào khác, tôi đành tới chỗ Vu đại ca và Tống nhị ca. Nhị ca nói hắn đói quá mà ngất, có lẽ đã hai ngày không ăn gì. Nghe vậy, Vu đại ca ngồi bên cũng phải cười ha hả.

Gì? Là đói sao? Tôi cũng hiểu ra, nhất định hắn đã lạc đường mất mấy ngày rồi. Hai người bọn họ liền tới Ngọc Bắc Trai báo tin, đi được một lúc thì hắn đã tỉnh. Tôi đưa cho hắn một chiếc bánh nướng. Loại bánh nướng áp chảo này là do những quân lính, thợ việc sáng tạo ra khi làm việc, để dễ bảo quản nên bánh làm ra cứng như đá. Một công tử bột như hắn lại dám ăn nhiệt tình như thế khiến Bích Oánh đến ho khan cũng quên luôn.

Tôi giới thiệu hai người với nhau, Bích Oánh thấy tôi gật đầu mới sợ hãi gọi một tiếng “Giác Tứ gia”. Vị Giác Tứ gia kia nhìn nàng chằm chằm, rồi nấc một cái coi như chào hỏi.

Cuối cùng một lão nhân đầu trọc người Đột Quyết xuất hiện trong phòng chúng tôi, tuy lão vận quần áo hạ nhân ở Ngọc Bắc Trai nhưng vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo, khuôn mặt lạnh như băng, nhìn có chút giống Lưu Đức Hoa lúc về già, khi trẻ hẳn cũng là nhân vật khiến đàn bà con gái thèm nhỏ dãi.

Không ngờ Nguyên Phi Giác lại sợ hãi kêu: “Quả Nhĩ Nhân, lão tới rồi sao?” Ánh mắt của Quả Nhĩ Nhân cực kỳ sắc bén khiến tôi vừa nhìn cũng phải sợ hãi không thôi, mà Bích Oánh đã bị dọa đến nỗi thở không ra hơi. Cứ như vậy, Nguyên Phi Giác mặt mày xám xịt bị Quả Nhĩ Nhân đại thúc dẫn đi.

Tôi nghĩ vị Nguyên tướng quân kia thực không đơn giản, con trai cả nay đã thành phò mã, nghe nói người con gái cũng là bậc quốc sắc thiên hương, võ nghệ lại cao cường, có triển vọng sẽ tiến cung tuyển tú, chính phòng phu nhân trong tay sở hữu tám ngàn binh lính, lại có Gia Cát Lượng tái thế – Liễu Ngôn Sinh làm tổng quản, người hầu của Tam gia lại là cao thủ võ lâm. Rồi ngay cả Nguyên Phi Giác có vẻ không có địa vị nhất này cũng có một lão gia nhân là đệ nhất dũng sĩ Đột Quyết.

Tôi vô cùng tò mò, đến tột cùng là người như thế nào lại có thể sai khiến nhiều nhân tài như vậy, lẽ nào ngày ấy tôi nói Cẩm Tú là quý nhân của nhà họ đã vô tình đánh trúng vào tâm sự của Nguyên gia. Chẳng lẽ họ thật sự muốn giành đại nghiệp, thay đổi triều đại?

Ý nghĩ này thoáng hiện trong đầu khiến tôi không khỏi kinh hãi. Điều này không phải là không có khả năng. Đương kim thánh thượng nhu nhược vô năng, ngoại thích tiếm quyền. Nguyên thị đã nắm giứ ba phần năm binh quyền, cả nước còn có vài tướng quân, phiên vương ở nơi khác cầm binh, mà biên giới hình như cũng không được thái bình? Trong cái thời buổi loạn lạc thế này, việc thay đổi triều đại cũng không phải không thể, thế nhưng nhất tướng công thành vạn cốt khô(1), tiểu ngũ nghĩa chúng tôi sẽ đóng vai trò gì trong sự nghiệp của Nguyên gia bọn họ?

May là vài năm nay, Nguyên gia cũng không có động tĩnh gì, mà phu nhân đối đãi với Cẩm Tú nhà tôi như con gái ruột, lòng tôi cũng dần buông lỏng.

Có lần tôi hỏi Nguyên Phi Giác xem con mắt của hắn bị làm sao, có điều hắn luôn hừ lạnh một tiếng, thà chết cũng không chịu nói. Tôi bèn hỏi Tống nhị ca xem con mắt của hắn còn chữa được không. Huynh ấy nói, đôi mắt của hắn không giống bị kém bẩm sinh, có thể là do dược vật gây nên, với trình độ của huynh ấy thì rất khó chữa được, sau đó lại ngập ngừng nói với tôi: “Mộc Cẩn, có chữa được hay không cũng là chuyện của chủ tử, nhị ca biết tâm địa muội thiện lương, nhưng nghe nhị ca nói này, chúng ta chỉ là hạ nhân, không nên quản quá nhiều chuyện.”

Tôi hiểu ý huynh ấy, xem ra rất có thể Nguyên Phi Giác cũng giống Bạch Tam gia, đều là “ngoài ý muốn” mà biến thành tàn tật. Khi ấy, tôi không khỏi rùng mình một cái, Tử Tê sơn trang này còn bao nhiêu bí mật đáng sợ nữa?

Ngoài một thước là hắn đã không thể nhìn thấy ai nữa rồi, vậy mà hết lần này đến lần khác lại có thể nhận ra ta từ rất xa. Tôi thấy thật đắc chí! Hắn cứ như Đại Hoàng nhà chúng tôi, từ rất xa đã ngửi ra tôi với Cẩm Tú, đây chính là bản năng của động vật.

Chỉ có một điều không hay, đó là có một người rất thích đùa, vẫn thường dùng cây trường thương để bắt chuyện. Một đứa nhóc mắt kém múa đao múa đã rất nguy hiểm rồi, hắn lại còn cứ thích ra vẻ.

Chẳng hạn như lúc này, tôi sợ đến toát mồ hôi lạnh. Tôi vô cùng tức giận, nhảy dựng lên run rẩy chỉ tay vào mặt hắn: “Giác Tứ gia, ngài, ngài, ngài, nếu không cẩn thận đâm chết tôi thì làm sao bây giờ?”

Hắn ngửa mặt lên trời, cười ha hả: “Bản thiếu gia võ công cao cường, làm sao đâm trúng cô được.”

Tôi giận dữ, đem quần áo và đồ dùng thu lại, chuẩn bị đi về, hắn lại đi theo phía sau: “Cô đi đâu vậy?” Tôi hất tay áo hắn ra: “Ngài làm mặt tôi bị chảy máu, tôi phải đi xin Tống nhị ca đắp thuốc, đau chết tôi rồi!”

Ngàn vạn lần đừng để lại sẹo, tuy rằng tôi cũng không định tái hôn ở cái thời không lệch lạc này nhưng yêu cái đẹp vẫn là thiên tính của con người.

Bỗng hắn xoay người tôi lại, nâng mặt tôi lên rồi liếʍ lên vết thương khiến nửa mặt bên trái lấm toàn nước bọt. Tôi lấy làm kinh hãi, chẳng lẽ hắn muốn làm khuyển dạ xoa, tôi tức khắc đẩy hắn ra, nghiêm mặt nói: “Ngài, ngài, ngài làm gì vậy?

“Quả Nhĩ Nhân nói, vết thương của phụ nữ chỉ cần đàn ông liếʍ lên là sẽ không đau nữa.” Nếu không phải vẻ mặt hắn vô cùng nghiêm túc, tôi sẽ tin rằng hắn có ý đồ cợt nhả. Có điều, thật nhìn không ra lão Quả Nhĩ Nhân lạnh như núi băng kia có thiên phú viết tiểu thuyết ngôn tình như vậy! Ôi, cái nhà này dạy trẻ con thế nào vậy?

“Giác Tứ gia, nam nữ thụ thụ bất thân, ngài không thể cợt nhả với bé gái khác như vậy được.” Tôi nhất thời quên cả phẫn nộ mà kiên trì giáo dục lại thiếu niên đang trưởng thành này. Dù sao hắn cũng coi là bằng hữu của tôi, không thể để hắn trở thành cái loại như Hoàng Thế Nhân(2) được.

“Hừ, lời nói của Quả Nhĩ Nhân quả nhiên toàn là cứt chó,” hắn hùng hồn nói, hoàn toàn không có chút xấu hổ nào, “Hơn nữa, sớm muộn cô cũng thành người của ta, liếʍ một cái thì có sao.”

Đây là lần đầu tiên hắn nói với tôi như vậy, tôi thoáng ngây người, mà hắn thì hơi không loạn, mặt không đỏ, đôi mắt to vẫn im lặng nhìn tôi.

Tôi rất muốn nhắc nhở hắn, dù chỉ mới gặp qua nhưng tôi cũng hiểu được lời nói cứt chó từ miệng Quả Nhĩ Nhân cũng rất có đạo lý.

Tôi cũng muốn nói với hắn, ngài chỉ là một đứa nhóc mười sáu tuổi thôi, phải biết chăm chỉ học tập, tiến về phía trước chứ không phải sa vào cái loại yêu sớm này.

Và trên hết tôi muốn nói, con mẹ nó, đối với nữ hài tử mà nói, cái kiểu biểu đạt tình hữu nghị giống mấy con chó nhỏ liếʍ tới liếʍ lui thế này, chẳng những không lãng mạn mà còn thô bỉ nữa.

Đúng lúc này, một cánh tay cường tráng kéo tôi lại phía sau, là Tống nhị ca.

Huynh ấy tuy cười ôn hòa, nhưng trong mắt đã có tia lạnh băng: “Giác Tứ gia, nam nữ thụ thụ bất thân, Tứ muội nhà ta tuy là hạ nhân nhưng cũng là một cô gái. Nếu Giác Tứ gia vừa ý Mộc Cẩn cũng mời về xin phu nhân làm chủ mới được.”

Lòng tôi thấy vô cùng ấm áp. Kiếp trước, tôi là con một, lúc nhỏ hết sức cô đơn, vẫn luôn mong mình có anh chị em…

Hình tượng của Tống nhị ca lúc này thật vĩ đại!

Tôi nắm tay áo Tống nhị ca, nghiêng đầu thoáng nhìn lén Nguyên Phi Giác, không ngờ hắn cũng vươn vươn thắt lưng muốn nhìn tôi, mặt tôi liền đỏ bừng.

Rốt cục Nguyên Phi Giác cũng phát hiện Tống nhị ca chắn ở giữa, mất hứng hỏi: “Ngươi là ai? Sao dám cản bản thiếu gia?”

Cái này chính là học được từ tôi. Tôi bật cười, trong Tử Tê sơn trang này, Nguyên Phi Giác chỉ nhận ra có bốn người, cha hắn, Nguyên phu phân Liên thị, Quả Nhĩ Nhân và tôi Hoa Mộc Cẩn.

“Bẩm Giác Tứ gia, tiểu nhân Tống Minh Lỗi, là quân thuộc Tây doanh Tử Viên.” Tống Minh Lỗi ôm quyền, rủ mắt hướng về hắn báo tên họ.

“Ngươi là Tống Minh Lỗi tự Quang Tiềm – tiểu Hàn Tín(3) của Tây Doanh đó sao?” Hai mắt Nguyên Phi Giác híp lại, mặt cũng nghiêm hẳn.

Tôi đứng một bên cười đắc ý, Tống nhị ca nhà tôi văn thao võ lược, bách bộ xuyên dương(4), chính là mặt trời ban trưa trong Tử viên này.

Mà đại ca tôi chính là dũng tướng vô địch cả hai doanh Đông, Tây, Liệt Hỏa đao Vu Phi Yến.

Còn có “Chung linh thần tú” là danh xưng của Cẩm Tú nhà tôi.

Ba tháng trước, khó thấy Nguyên tướng quân được dịp trở về thăm, sau khi đích thân kiểm tra tám nghìn binh sĩ, ông rất chú ý tới Vu Phi Yến và Tống Minh Lỗi, còn nói rằng: “Hai đứa nhỏ này có khí độ Hàn Tín và Quan Vân Trường(5).”

Khi trở lại kinh thành ông còn mang theo Vu đại ca. Hôm trước, Tống nhị ca hưng phấn nói cho chúng tôi biết, đại ca đã thuận lợi giành được chức trạng nguyên võ, sau này sẽ được phong hầu bái tướng, tiền đồ vô kể.

Những người có tiếng tăm trong Tử Viên này đều là người thân và bạn tốt của tôi, muốn không tự hào cũng khó. Bởi vì quan hệ này, mà vài năm nay, tôi cùng Bích Oánh sống dễ chịu hơn nhiều, ngay cả Chu đại nương cũng ôn hòa với Bích Oánh hơn.

Tôi phục hồi tinh thần, mới phát hiện hai người kia đang mắt trừng mắt, mặt không biểu cảm, làm sao vậy? Một lúc sau, Nguyên Phi Giác mới nhổ cây thương lên, cũng không thèm liếc tôi một cái mà gật đầu với Tống Minh Lỗi: “Hoa Mộc Cẩn, ta nhất định phải có. Về phần ngươi, sẽ có một ngày ta tới lĩnh giáo.”

“Quang Tiềm mỏi mắt mong chờ.” Tống nhị ca mỉm cười, nhìn theo hắn, có điều hắn đi nhầm hướng rồi thì phải, hướng đó là tới Tây Phong Uyển mà.

Tôi thầm than một tiếng. Tống Minh Lỗi xoay người lại, “Muội không sao chứ?”

Tôi lắc đầu cười, luôn miệng nói tạ ơn, huynh ấy nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm: “Mộc Cẩn, hắn tuy là một đứa ngốc, cho dù chỉ là con thϊếp không được sủng nhưng cũng vẫn xuất thân thế gia. Ta nghĩ muội muốn vào Nguyên gia làm thϊếp cũng là việc khó, đừng gặp hắn nhiều nữa vẫn hơn.”

Tôi biết huynh ấy có ý tốt nhưng nói thế thì giống như tôi có tâm muốn trèo cao vậy. Mặt đang bị thương, tâm tình vốn không tốt, nghe xong lời này lại càng không vui, tôi rầu rĩ đáp: “Nhị ca yên tâm đi, Mộc Cẩn không có ý trèo cành cao đâu.”

Nói xong, tôi thu đống quần áo lại, định trở về thì nghe thấy tiếng nói của Tống Minh Lỗi từ phía sau truyền đến: “Mộc Cẩn, muội đang giận nhị ca sao?”

Tôi lắc đầu, cũng không quay lại mà tiếp tục đi về phòng.

Trở về phòng, Bích Oánh đang khâu áo cho Tống nhị ca, vẻ mặt hạnh phúc, vừa thấy tôi bước vào đã nói: “Tống nhị ca vừa mới đi, muội có thấy huynh ấy không?”

Nàng thấy tôi lơ đãng ừ một tiếng thì cười hỏi: “Muội làm sao vậy, lại giận ai ư?”

Lúc này tôi mới nổi giận: “Các người toàn bắt nạt muội, nếu muội dám có ý nghĩ như vậy sẽ gặp báo ứng thế này.” Dứt lời liền bẻ gãy một chiếc đũa.

Bích Oánh lại nói tiếp: “Nếu muội không thích Giác Tứ gia không bằng theo Tống nhị ca đi, dù sao hai người cũng luôn có chuyện để nói.”

Tôi trừng mắt nhìn nàng một lúc lâu, cô nàng này có phải bệnh đến hồ đồ rồi không? Tôi lấy một cái gối đập vào đầu nàng: “Tỷ cái đồ dở hơi này, lại nói bậy bạ gì đó? Mất công muội giúp đỡ tỷ như vậy, cứ hai ba ngày lại lôi hắn tới, vậy mà tỷ lại dám chọc muội.”

Không ngờ, Bích Oánh lại cười tránh thoát khỏi cái gối của tôi. Xem ra năm nay thân thể nàng đã tốt hơn rất nhiều.

Ầm ĩ xong, nàng mới kéo tay tôi, nghiêm mặt nói: “Mộc Cẩn, tỷ nói nghiêm túc đấy. Mấy người chúng ta cùng nhau tới đây, muội lại cứ khăng khăng bỏ qua nhiều cơ hội vào Tử Viên, ở chỗ này thức khuya dậy sớm giặt quần áo, còn không phải vì cái người vô dụng là tỷ sao, nếu không có muội, tỷ đã sớm chết rồi.”

Tôi há miệng muốn nói, nhưng nàng lại lấy một ngón tay gầy gầy che miệng tôi, mái tóc đen của nàng xõa trên vai, da thịt vì bệnh mà càng thêm trắng, ngay cả mạch máu cũng mơ hồ nhìn thấy được, mắt phượng trong trẻo như nước mùa xuân. Nàng thành khẩn nói: “Muội muội tốt, tỷ tỷ chẳng có gì để báo đáp, đừng nói là phu quân, này cả tính mệnh này muội muốn lấy cũng được. Mấy lời này tỷ đều nói thật lòng.”

Tôi sững người, không tìm được từ nào để biểu đạt suy nghĩ lúc này.

Nhưng không thể phủ nhận, tôi đang rất cảm động, cũng vô cùng cảm thán, người nghĩa tỷ này của tôi thực sự là….

-*-*-*-*-*-*-

(1) Nhất tướng công thành vạn cốt khô: Thành ngữ. Nghĩa đen: Một ông tướng khi đã tấn công vào thành trì thì sẽ dẫn đến cả vạn bộ xương bị khô. Nghĩa bóng: Lời phê phán tai họa của chiến tranh, bên nào cũng mất bao người chết trận.

(2) Hoàng Thế Nhân: Một nhân vật phản diện trong bộ phim điện ảnh Bạch Mao Nữ, là hình tượng địa chủ đầu tiên của Trung Quốc mới, nhân vật đại diện cho những tên địa chủ xấu xa.

(3) Hàn Tín: (229 – 196 TCN), còn gọi là Hoài Âm hầu (淮陰候), là một danh tướng bách chiến bách thắng, thiên hạ vô địch, được vua Hán Cao Tổ ca ngợi là “Nắm trong tay trăm vạn quân đã đánh là thắng, tiến công là nhất định lấy thì ta không bằng Hoài Âm Hầu”. Thời Hán Sở tranh hùng, là 1 trong “tam kiệt nhà Hán” có công rất lớn giúp Hán Cao Tổ Lưu Bang đánh bại Hạng Vũ lập nên nhà Hán kéo dài 400 năm. Sau đó bị chính Lưu Bang gϊếŧ vì bức thư để lại của Hạng Vũ.

(4) bách bộ xuyên dương: là đứng xa trăm bước bắn trúng lá dương. Xuất phát từ điển tích sau.

(5) Quan Vân Trường: là một vị tướng thời kỳ cuối nhà Đông Hán và thời Tam Quốc ở Trung Quốc. Ông là người đã góp công lớn vào việc thành lập nhà Thục Hán, với vị hoàng đế đầu tiên là Lưu Bị.

Thêm Bình Luận