Chương 44: Đệ Tử Cố Gia

Trong trận đánh này với nhện độc Huyết Dương, một số tu sĩ đã chết. Thân nhân, đạo hữu của những tu sĩ đó sắc mặt rất khó coi.

"Các vị đạo hữu, tại hạ và những người bên cạnh đều là người Cố gia Thiên Viêm thành, lần này nhện độc Huyết Dương tấn công cũng là do chúng ta, tại hạ tại đây tạ lỗi với các vị, nếu như các đạo hữu có yêu cầu gì có thể nói với tại hạ, Cố gia nhất định sẽ đền bù.” Cố Thiên Phong nói.

"Ngươi nói nghe thì hay lắm,, ca ca cùng huynh đệ của ta đều chết hết rồi, Cố gia ngươi muốn đền bù như thế nào đây?" Một nữ tu sĩ tức giận nói, đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn.

"Thực xin lỗi, thực sự rất xin lỗi. Nếu ngươi có yêu cầu gì, có thể nói cho chúng ta biết, chúng ta sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng." Cố Thiên Phong tựa như không cảm nhận được sự tức giận của nữ tu sĩ.

"Hừm, ngươi là ngữ khí gì vậy? Mặc dù Cố gia chúng ta lần này xác thực phải chịu trách nhiệm với sự tình nhện độc Huyết Dương tấn công, nhưng đã là tu sĩ đi ra ngoài rèn luyện vốn nên chuẩn bị tinh thần chết bất cứ lúc nào, chúng ta nguyện ý chịu trách nhiệm là đã hết lòng rồi. Cho dù chúng ta không chịu trách nhiệm cũng không có gì để nói." Một nữ tu sĩ Cố gia nói.

"Thiên Cầm.” Cố Thiên Phong ngăn cản nữ tu sĩ.

"Tu sĩ vốn là nghịch thiên mà đi, ngươi nên cởi mở một chút, đây là tâm ý của Cố gia, mời ngươi nhận lấy. "Sau đó hắn đưa cho nữ tu sĩ một túi trữ vật..

Nữ tu ban đầu không lấy túi trữ vật từ Cố Thiên Phong, nhưng sau đó, tu sĩ bên cạnh đã giúp nàng lấy.

“Các đạo hữu, nếu không may không có các vị giúp đỡ có lẽ ta đã không thể thoát ra một cánh vô sự. Đây là một số đan dược chữa thương mà ta có, hy vọng có ích với các vị.” Sau khi dứt lời, từng người trong Cố gia mang từng lọ đan dược đến cho mọi người.

Bồi Nguyên đan, một loại đan dược chữa thương tam phẩm, có thể chữa lành gân mạch bị thương của tu sĩ, trong một lọ có mười viên, khá hào phóng đi. Sau khi ăn xong đan dược, sắc mặt của các tu sĩ có mặt đã cải thiện rất nhiều.

Thấy trời đã tối nên mọi người đều ở lại đây nghỉ ngơi, rất nhiều tu sĩ đến gặp tu sĩ Cố gia để trò chuyện.

Cố gia là một trong ngũ đại gia tộc tu tiên lớn ở Thổ Nhạc đại lục, họ có mối quan hệ mật thiết với Thiên Nhạc tông. Thế lực của họ trải dài khắp nơi, trong tộc cũng không ít đệ tử ưu tú, cũng đã có rất nhiều thiên tài tu luyện, đồng lứa Ninh Hinh nổi danh nhất là một vị Lôi linh căn Biến dị, Cố Thiên Lăng, bái tu sĩ Hóa Thần ở thiên Nhạc tông làm sư, Đạo quân Tử Vân. Không đến hai mươi năm đã là Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong, tốc độ tu luyện này không kém Mục Ninh Nguyệt là bao nhiêu.

Vừa rồi nữ tu sĩ Cố gia kia là muội muội Cố Thiên Lăng, gọi là Cố Thiên Cầm, giống như Ninh Hinh, nàng cũng có Mộc linh căn, cùng tuổi với Ninh Hinh nhưng tu vi đã đạt đến Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong rồi. Về phần nam tu sĩ phát đan dược, hắn là đệ tử của trưởng lão Cố gia, hắn có Đơn linh căn Kim hệ, cũng là tu vi Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong.

Những người này đều là tu sĩ đáng kinh ngạc, là sự nổi bật của Thổ Nhạc đại lục sau này.

Mục gia Mục Ninh Nguyệt, Cố gia Cố Thiên Lăng, La gia La Sinh, Tiết gia Tiết Nhã Huyên, Hàn gia Hàn Thừa Đào, là năm kiệt xuất của Thổ Nhạc đại lục. Những người này là ai ấy, Ninh Hinh cũng không hề biết. Căn bản trong lúc nàng vẫn còn đang đi khắp nơi trên Vân Hải phong nhận thức Linh dược thì họ đã nổi danh.



Mà Ninh Hinh cũng không để ý lắm, Mục gia là Mục Ninh Nguyệt còn không phải do tốc độ tu luyện của nàng nhanh sao, có cái gì đâu, không biết hiện tại đấu với nàng có chiếm thế thượng phong không.

Thiên Viêm thành là đại bản doanh của Cố gia, vị trí đó vô cùng ưu việt, gần với cả ba đại tông môn, đó là một tòa thành voo cùng phồn hoa hưng thịnh. Có cơ hội nàng nhất định đến xem.

"Xin chào, tại hạ Cố Thiên Cầm, đệ tử của Thiên Nhạc tông, không biết đạo hữu xưng hô như thế nào?" Cố Thiên Cầm đi tới trước mặt Ninh Hinh hỏi.

"Xin chào, ta tên Mục Phong, đệ tử của Thiên Nhất tông." Ninh Hinh quay lại.

"Ta thấy lúc ngươi chiến đấu luôn dùng pháp thuật Mộc hệ, còn rất thành thạo nữa, ta là Đơn linh căn Mộc hệ, tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, chúng ta kết giao nhé.” Cố Thiên Cầm nói.

"Rất vui được gặp ngươi, ta cũng là Đơn linh căn Mộc hệ, tu vi Trúc Cơ sơ kỳ." Ninh Hinh nói.

"Tại sao ngươi lại ở một mình? Không đi chung với những người khác sao? Ngươi đến đây làm gì vậy?"

"Ta thích hành sự một mình hơn, là đang ra ngoài rèn luyện."

"Đi một mình tương đối nguy hiểm đấy. Nếu có thể thì đi kết giao đi cùng vẫn tốt hơn."

"Cảm ơn ngươi đã quan tâm." Nhìn vào Ninh Hinh vô biểu tình, Cố Thiên Cầm cũng không nói được nhiều.

"Chúng ta đang thu thập Huyền Dương thảo thì gặp phải nhện độc Huyết Dương, không ngờ chúng lại khó đối phó như vậy. Trong nhà ta cũng có người bị thương, cho nên rất cần Huyền Dương thảo có số năm tương đối lâu." Ninh Hinh cũng không ngờ Cố Thiên Cầm sẽ nói với nàng như vậy, kinh ngạc nhìn nàng.

"Không ngờ ta sẽ nói cái này ra sao? Là do nhìn ngươi rất thuận mắt đấy.”

"Được rồi, ngươi đã hái Huyền Dương thảo rồi, trưởng bối của ngươi sẽ không sao." Ninh Hinh không biết nên nói cái gì, giống như không được phép an ủi nàng, như vậy sẽ kinh động đến nhện độc Huyết Dương thất giai, nàng nghĩ Huyền Dương thảo họ hái có lẽ hơn nghìn năm.

"Ừ, sẽ không sao. Nếu không sự hy sinh của những đệ tử Cố gia đó chẳng phải là vô ích sao?"



“Trong lúc các ngươi đánh nhau có đệ tử chết rồi?”

“Ừ, lúc hái Huyền Dương thảo, bọn họ không ngờ rằng một con nhện độc Huyết Dương thất giai lại chạy ra ngoài. Họ đã bị nhiễm độc nhện rồi chết trước khi kịp ăn đan dược.”

“Độc của nhện thất giai lợi hại như vậy?”

“Đúng vậy, độc phát tác rất nhanh, ta nghĩ có khả năng là do tu vi của họ thấp, bọn họ đều là tu sĩ Luyện Khí, lần này vốn là theo ta đi rèn luyện."

“Đúng rồi, ngươi vẫn sẽ ở lại Thánh Dương cốc chứ?”

"Không, ban đầu ta vốn định rời đi rồi, ai ngờ nửa đường gặp các ngươi."

“Haha, thực xin lỗi.” Ninh Hinh nghe được lời xin lỗi của Cố Thiên Cầm, có chút kinh ngạc.

“Ta cũng không phải người không nói đạo lý, ta chỉ là không thể chịu nổi thái độ của nữ tu sĩ đó.”

“Ta biết.” Đại đa số đệ tử thế gia đều ngạo khí, đặc biệt là những người có địa vị nhất định, địa vị của nàng trong Cố gia chắc chắn không thấp.

"Cùng nhau rời sơn cốc với chúng ta đi, ngươi có một mình, lỡ như lại gặp phải chuyện gì thì sao?" Cố Thiên Cầm nói, Ninh Hinh nghĩ rằng đi với bọn họ cũng không sao, nên nàng đã đồng ý.

Sáng sớm hôm sau Ninh Hinh cùng đám đệ tử Cố gia xuất cốc. Không có tu sĩ nào dám cướp đồ của nhóm người này, không chỉ vì có rất nhiều người, mà còn vì trong số họ có một vị Kim Đan. Trong khoảng thời gian này, họ cũng gặp phải một ít Yêu thú ngũ giai, lục giai nhưng vị đại nhân Kim Đan kia thì gần như không ra tay, cơ bản là họ liên thủ giải quyết. Có vẻ như việc rèn luyện theo nhóm vẫn rất hữu ích, nếu nàng ở một mình, gϊếŧ xong những con Yêu thú này nàng vẫn sẽ bị thương, còn nàng gặp nhiều Yêu thú thì đơn nhiên phải chạy trối chết rồi, nếu như kết giao đạo hữu đi gϊếŧ Yêu thú thì dùng sức tương đối ít, lại còn không sợ bị đánh.

"Ngươi thấy sự tiện nghi của việc lập đội người khác chưa? Có thể giảm bớt nguy hiểm phát sinh, gia tăng tỷ lệ sống sót. Bất quá ngươi cũng không nên tùy tiện kết giao, lựa chọn đồng đội rất trọng yếu đấy, chọn đúng người thì sẽ biến nguy thành an, chọn sai người thì đúng là lá bùa đòi mạng ngươi. Tu Chân giới cạnh tranh rất tàn khốc.” Cố Thiêm Cầm nói.

"Cảm ơn, ta sẽ chú ý." Quen nhau mấy ngày, Ninh Hinh cảm thấy Cố Thiên Cầm vẫn là rất tốt, ngoại trừ có chút kiêu ngạo.

“Không có gì, rất hiếm khi ta gặp được người thuận mắt, hơn nữa cả hai chúng ta đều là Đơn linh căn Mộc hệ.”

“Ừm, đúng là vậy.” Vẫn là một đại tiểu thư ngạo kiều đây.