Chương 44: Gặp mã vũ

Vương Nhất Bác vẫn đang ngồi nói chuyện cùng Ba thì nhận được tin nhắn của Tiêu Chiến.

Nhìn dòng tin nhắn cùng hình meme khóc lóc mà anh gửi, Vương Nhất Bác nhìn điện thoại bất giác mỉm cười.

Ba Vương nhìn biểu cảm không tập trung của Vương Nhất Bác, một lúc sau mới cất tiếng hỏi.

- "Sao thế? Từ chối hàng loạt cô gái Ý để trở về lấy vợ Trung sao?"

Vương Nhất Bác lúc này mới cất điện thoại vào túi, mỉm cười.

- "Ba xem con có nên lấy vợ Trung không ạ?"

Ba Vương cất giọng cười ha ha.

- "Phụ nữ ở đâu cũng sẽ có người tốt. Chỉ cần con thích là được. Ta sẽ không ngăn cản".

Vương Nhất Bác nghe xong, chỉ nhoẻn miệng cười, không nói.

- "Con có đối tượng rồi sao?"

- "Là Ba nói không ngăn cản. Ba phải giữ lời đấy".

- "Sao? Định gài cả ta nữa".

- "Quân tử! Nhất ngôn cửu đỉnh".

Nói xong câu này, Vương Nhất Bác liền đứng dậy rời khỏi bàn trà.

- "Ba! Con đi tắm đây. Ba nghỉ sớm đi ạ".

Sau khi Vương Nhất Bác rời khỏi phòng tắm trở về giường mới cầm điện thoại trả lời tin nhắn cho Tiêu Chiến.

- "Em đây".

Tức thì nhận được phản hồi. Như thể người ở đầu dây bên kia đang sẵn sàng ngồi canh tin nhắn vậy.

- "Em làm gì giờ mới trả lời anh?"

- "Em đi tắm".

- "Rõ ràng tin nhắn báo đã được xem ngay lúc anh gửi kìa".

Vương Nhất Bác nhếch nhẹ khóe môi.

- "Cố tình muốn anh đợi".

- "Vương Nhất Bác!"

- "Dạ".

- "Mai đừng trở về nữa".

- "Thật không muốn em về?"

-------------

- "Anh!"

-------------

- "Anh!"

-------------

- "Tiêu Chiến"

-------------

- "Chiến Chiến"

-------------

- "Vợ ơi!"

- "Ngậm miệng".

- "Lại giận em rồi".

-------------

- "Em xin lỗi! Không trêu anh nữa".

-------------

- "Không giận nữa. Mai về bù cho anh. Chịu không?"

- "Tiêu Chiến đã ngủ rồi".

- "Ngủ rồi vẫn còn trả lời được tin nhắn nữa".

- "Không muốn nói chuyện với em".

- "Em nhớ anh lắm. Anh có nhớ em không?"

- "Không nhớ".

- "Anh không nhớ vậy mai em sẽ không về nữa".

- "Mau cút".

- "Thôi không giận nữa. Em biết anh đang nhớ em"

-------------

- "Không có em liền không ngủ được".

-------------

- "Em cũng như thế mà.

-------------

- "Anh!"

- "Uhm".

- "Ba có vẻ rất quý anh".

- "Đương nhiên".

- "Tự tin như vậy?"

- "Anh tốt như vậy ai mà không quý?"

- "Đúng! Đúng! Anh của em là tốt nhất".

- "Nịnh bợ".

Vương Nhất Bác có chút xót thương chính bản thân mình. Vì sao lại có người yêu khó chiều như vậy. Không khen sẽ giận dỗi, mà khen liền bảo nịnh bợ. Khẽ lắc đầu mỉm cười.

- "Ngày mai trở về sẽ yêu thương anh".

Tiêu Chiến đọc dòng tin nhắn này, không biết nghĩ gì mà có chút đỏ mặt, liền vùi vào trong chăn dãy dụa một hồi rồi mới trả lời người kia.

- "Anh đi ngủ đây".

---------

Trong khoảng thời gian này, Đại Uy vẫn theo kế hoạch sống ở nhà Tiêu Chiến để kìm chân nhóm người theo dõi. Như thể không có bất cứ vấn đề gì ảnh hưởng đến mình.

Trong khi đó, Vương Nhất Bác đang lên kế hoạch chuẩn bị một hạng mục cạnh tranh với Mã Thiên.

Mã Thiên này so với MoonWay đồ sộ thì vốn dĩ không được tính là đối thủ. Nhưng ở thị trường Trung Quốc, thì Mã Thiên này rất hống hách. Không ít lần nhúng tay vào các dự án của MoonWay. Trước nay Vương Nhất Bác vẫn xem Mã Thiên như cái gai trong mắt. Chỉ là không thèm nhổ bỏ mà thôi.

- "Anh! Tạm thời đừng xuất hiện".

- "Em có kế hoạch gì sao?"

- "Uhm! Em nghĩ Mã Thiên một tay có thể che trời là dùng tiền mà làm. Chỉ cần ngân quỹ mất đi. Nhất định có thể lộ sơ hở"

- "Mã Thiên không chỉ đơn giản có tiền. Mà bao nhiêu năm nay, Mã Vũ đã dùng những hành vi bỉ ổi của bản thân mình, vừa mua chuộc vừa đe dọa để thao túng bộ máy chính trị nữa".

- "Anh điều tra được những gì?"

- "Anh đã hai lần thử đưa ra chứng cứ. Nhưng sau đó liền bị hủy. Chứng tỏ bên tư pháp cũng bị hắn cài người vào rồi. Chỉ đành dựa vào chính mình thôi".

Vương Nhất Bác tiến lại ôm anh.

- "Vất vả cho anh rồi".

Tiêu Chiến đẩy người, nghiêng đầu hôn môi.

- "Bây giờ lại vất vả cả em nữa".

- "Giữa chúng ta sau này không được nói như vậy".

Tiêu Chiến cảm thấy cực kỳ hạnh phúc. Từ ngày nói ra những chuyện này, có người ở bên chia sẻ, nhẹ nhõm biết bao nhiêu. Đem người đối diện ôm ghì lấy.

- "Nhất Bác! Cảm ơn em".

- "Không được nói cảm ơn nữa".

- "Nhất Bác! Anh yêu em. Câu này có được nói không?" - Tiêu Chiến vừa nói vừa cười khúc khích bên tai.

Vương Nhất Bác đẩy người anh ra. Chiếm trọn khuôn môi mềm mỏng, nhỏ xinh này.

Không lâu sau đó, trong phòng liền vang lên những âm thanh ái muội nghe mà muốn đỏ cả mặt.

---------

Sau cơn kí©ɧ ŧìиɧ qua đi, Tiêu Chiến nằm vật trên giường ôm tấm thân già mệt mỏi rã rời.

- "Vương Nhất Bác! Em là ma quỷ. Anh đã nói một tuần một lần mà".

- "Một tuần....??? Anh đừng có mơ đi".

- "Vậy 5 ngày một lần?"

- "Em không đồng ý".

- "Vậy 3 ngày được không?"

- "Em không cho phép".

- "Vậy cách ngày một lần. Em đừng hòng từ chối"

- "Mỗi ngày chính là mỗi ngày. Anh không thoát được em đâu. Đừng mặc cả nữa".

- "Vương Nhất Bác! Em mau cút đi".

- "Bây giờ anh mới nói có phải quá muộn hay không?"

- "Em là đồ khốn!"

Vương Nhất Bác vươn người nuốt trọn môi anh. Rất lâu sau đó mới thả ra.

- "Không cho anh mắng em nữa".

Tiêu Chiến nũng nịu vùi mặt trong chăn.

- "Em không thương anh".

- "Em không thương anh thì còn thương ai? Anh xem em còn để Ba ở khách sạn một mình mà trở về đây với anh".

- "Biết thế này anh phải đuổi em từ sớm".

Vương Nhất Bác đưa tay véo nhẹ vào má anh.

- "Còn dám nói đuổi em".

----------

Một tuần sau, Ba Vương trở lại Ý.

- "Nhất Bác! Chuyện ở đây giao cho con. Cần gì cứ nói với ta. Ta sẽ dốc toàn lực hỗ trợ các con".

- "Vâng Ba".

- "Chăm sóc Tiểu Chiến. Thằng bé thiệt thòi nhiều rồi. Bao nhiêu năm nay. Ta cũng chưa từng xem nó là người ngoài".

- "Vâng. Ba yên tâm ạ".

- "Năm đó, ta và mẹ con vì quá đau đớn mà có phần hồ đồ. Không chịu tìm hiểu rõ ràng. Để bao nhiêu năm nay tất cả đều phải dằn vặt như vậy".

- "Sao trách Ba được ạ. Sự thật đã gây sốc rồi. Mà khi ấy lại còn có người cố tình đổi trắng thay đen. Người chịu thiệt thòi lớn nhất vẫn là anh con và cả anh Chiến nữa. Mà kẻ gây ra chuyện này chính là Mã Vũ".

- "Thời điểm đó với gia đình chúng ta chính là địa ngục. Đứa trẻ đó là con ta. Nhưng lại chưa từng được chính tay ba mẹ mình nuôi nấng một ngày nào. Cuối cùng lại chịu ủy khuất mà qua đời".

Vương Nhất Bác nhìn vẻ mặt sầu não và xót thương của Ba.

- "Người ấy cũng là anh trai con mà Ba. Mã Thiên con nhất định sẽ không để yên. Mã Vũ phải bị trừng phạt. Dù là vì anh trai con, vì gia đình chúng ta, vì anh Chiến và cả gia đình anh ấy nữa. Mã Vũ phải trả giá".

Ba Vương đưa tay lên vỗ vai Vương Nhất Bác.

- "Chỉ cần là con của ta. Ta nhất định không để yên rồi. Huống chi hắn còn làm tổn thương cả hai đứa".

----------

Vào một buổi tối, khi Mã Vũ đang nằm ôm ấp 3 cô gái trong phòng một khu nghỉ dưỡng cao cấp.

Bỗng một trong ba cô gái ngồi bất động nhìn vào bức bình phong trước phòng tắm.

- "Sao thế?" - Mã Vũ ngừng lại thú vui cất tiếng hỏi.

- "Mã Gia....hình như..... hình như có người ở bên đó" - Cô gái lắp bắp lên tiếng.

Một thân ảnh nhân dáng cao gầy, toàn thân đen tuyền một màu, tất cả đều được che đậy kín kẽ cẩn thận. Chỉ lộ ra ánh mắt với đôi đồng tử xanh lục vô cùng dị biệt.

Người này ra hiệu cho ba cô gái rời khỏi. Tiến ra chốt cửa. Sau đó thẳng lưng đứng trước giường.

- "Chào ông chủ Mã. Khẩu vị bây giờ lại thay đổi hay sao?"

Mã Vũ có chút hoảng hốt. Nhưng rất nhanh liền lấy lại tinh thần. Đưa tay bấm nút cảnh báo ở đầu giường.

Người này khẽ thả một tiếng cười. Giơ tay làm hiệu.

- "Không cần gọi. Chuông ở ngoài không may bị tôi làm hỏng cả rồi".

Mã Vũ không phải kẻ dễ doạ. Liền ngồi xếp bằng trên giường. Chỉnh lại quần áo cân đối. Hắng giọng hỏi một câu.

- "Cậu là ai? Tìm tôi có việc gì?"

Người này cẩn thận xách bổng một chiếc ghế đặt trước giường, nhẹ nhàng ngồi xuống.

- "Ông chủ Mã đúng là trong mắt không vướng một hạt cát. Mất công cho người tìm kiếm tôi lâu như vậy. Mà một chút thông tin về tôi ông cũng không quan tâm sao?"

Mã Vũ lúc này mới "À" một tiếng.

- "Thì ra là mày sao? Tao nghĩ mày nên chết theo thằng cha bệnh hoạn và ngu xuẩn của mày từ lâu rồi mới phải chứ. Sống đến giờ này làm gì cho chật đất".

Người này nghe những câu nói ấy. Trong lòng đã không ngừng dậy sóng. Nhưng bao nhiêu năm nay. Hận thù trong lòng đã rèn dũa ra một người biết nhẫn.

Nghe xong, chỉ dửng dưng cười khẩy.

- "Nếu chết dễ như vậy. Tôi đâu cần sống đến giờ phút này".

- "Vậy để tao cho mày một cơ hội".

Dứt lời, Mã Vũ rút dưới nệm ra một con dao nhọn sáng quắc, bật dậy tiến về phía người này.

Phản ứng cực kỳ nhanh nhạy, người này dùng lực đạp chân vào thành giường đẩy chiếc ghế giật lùi ra phía sau.

Mã Vũ một đường nhào tới, liền chộp hụt mà hập người xuống mặt sàn gỗ.

- "Ông chủ Mã! Đừng mang động như vậy".

- "Thằng khốn. Người đâu......" - Mã Vũ hét lớn.

Lúc này, ngoài cửa đã lục đυ.c tiếng giày đinh chạy loạn ở hành lang, tiếp đến là tiếng đập cửa ầm ĩ".

Người này dùng một chân hẩy con dao bay lên, lấy tay chộp lấy. Dùng lực chính xác ghim bàn tay Mã Vũ nằm ngay ngắn trên nền sàn gỗ.

Không lâu sau đó, cửa phòng được nhóm vệ sĩ bên ngoài phá mở.

Cảnh tượng hiện ra trước mắt thập phần khó coi.

====================