Chương 19

Edit: KienHuyetPhongHau🍀

Nam Nhứ lại một lần nữ đến phòng luyện đan của Ô Đại Sài.

Vừa đi vào, trong phòng có một đống tu sĩ kiếm tu.

Vừa thấy nàng tới, ai nấy cũng đều rơi nước mắt, giống như thấy ân nhân cứu mạng, động tác nhất trí mà khom lưng về phía nàng: “Nam đại sư!”

Nam Nhứ: “……”

Có muốn cũng không cần a.

Làm như vậy giống như là nàng được truyền thừa chức vụ của một tổ chức đảng phái nào đó vậy.……

Nam Nhứ dẹp tan vẻ mặt ngượng ngùng thẹn thùng: “Ta chỉ là một vãn bối nho nhỏ, xin các vị hãy đứng lên đi.”

“Đi đi đi, đứng chỗ nào xa một chút,” Ô Đại Sài tuy đối mặt với Lê Vân có chút không tự tin, nhưng đối với đám kiếm tu này thì thừa sức, hắn quát lớn nói, “Một đám đứng ở kia làm gì, vướng víu nàng luyện đan!”

Đàn kiếm tu này lập tức tránh sang bên khác, tha thiết mà nhìn nàng.

Nam Nhứ lại lần nữa ngồi trước lò luyện đan.

Nguyên liệu nàng dùng để luyện đan đã được chuẩn bị tốt, đặt ở trên bàn. Nam Nhứ như thường lệ xé một xấp bùa chú, làm cho mình một cái Kim Trung Tráo, sau đó bắt đầu luyện đan.

Nàng rót vào một tia linh lực, tác động vào mạch hỏa.

Mạch hỏa cảm giác được tồn tại của nàng, hoạt bát mà quấn quanh đi lên, ngọn lửa liếʍ liếʍ đan lô, múa may vòng quanh tay nàng.

Nam Nhứ dùng linh lực vỗ vỗ ngọn lửa nhòn nhọn, ý bảo nó đừng nháo.

Lần trước luyện đan đã luyện khoảng chừng bốn canh giờ, đại khái hơn phân nửa đều là thời gian chơi lửa.

Lần này luyện đan, nàng sẽ không chơi một chút gì nữa.

Không thì buổi tối về muộn, nàng lại phải ngủ trên ổ mèo.

Nam Nhứ bắt đầu nghiêm túc mà xào rau.......À không, là luyện đan.

Như cũ đối chiếu với phương pháp nấu ăn mà đem nguyên liệu ném xuống, nhưng lúc này, có lẽ là bởi vì thu hồi tâm tình muốn chơi với lửa, càng thêm chú tâm, nàng rõ ràng phát hiện được biến hóa không ít.

Làm một lần, nàng là bằng vào bản lĩnh nghe mùi hương của mình, căn cứ vào mùi hương để điều chỉnh nguyên liệu. Lúc này đây, nàng đã quen thuộc với mùi hương của tất cả các nguyên liệu, bây giờ chỉ chú ý tới tình trạng của lửa ở đan lô.

Nàng phát hiện, việc khống chế lửa, gần như đã khắc vào trong bản năng của nàng.

Rất khó để hình dung loại cảm giác vi diệu này.

Nhưng chỉ cần nàng muốn, nàng liền có thể điều khiển chính xác độ ấm của đan lô ——

Hơn nữa trước tiên dự đoán, cũng không cần nguyên liệu yêu cầu độ ấm như thế nào mới có thể kích phát ra toàn bộ mùi hương.

Đơn giản đến mức giống như là khống chế hô hấp của chính mình.

Thậm chí, nàng còn có thể khống chế hô hấp của ngọn lửa.

Mời đầu nàng còn không thể suy nghĩ hay cảm nhận.

Phân biệt mùi hương của nguyên liệu, không thể khống chế tình trạng của lửa. Dần dà, nàng quen thuộc quá trình này rồi, vừa nghe mùi hương vừa khống chế lửa giống như nước chảy mây trôi, lúc trước nàng không hiểu, không cảm thấy gì vẫn mang tâm thái xào rau, giờ cũng trở nên đúng đắn lên, cũng tìm được một loại vui sướиɠ khi luyện đan.

Luyện kiếm, nàng là thái kê( cùi bắp)

Luyện đan, nàng là học bá a!

Ô Đại Sài lập tức đồng ý.

Tuy rằng hắn ngày thường hơi vụng miệng, nhưng có tiền mà không kiếm thì chính là đồ ngốc.

Tiểu nha đầu đưa cho hắn một cái giá cũng được tính là hợp lý, cũng còn nhớ rõ là nguyên liệu hắn cấp, để lại cho hắn cái giá không chênh lệch là mấy, cũng đủ đường kiếm sống, cũng không tính là tiểu nhân thấy lợi quên nghĩa.

Tuy vậy......

Ô Đại Sài nói: “Dư lại nửa lò đan dược kia, ngươi muốn làm gì?”

Nam Nhứ nói: “Đưa cho Trúc sư huynh.”

“Hắn?” Ô Đại Sài nhớ tới kiếm đồng trên người không có chú tu vi nào, nói, “Hắn không dùng được.”

Nam Nhứ nói: “Không dùng được ta cũng muốn đưa.”

Đan dược này, chính là bởi vì Trúc sư huynh mà luyện ra.

Dù cho thế nào đi nữa, nàng cũng muốn đưa cho hắn một lọ.

Ô Đại Sài trừng nàng liếc mắt một cái: “Ngươi gấp cái gì, ta cũng không cản ngươi đưa.”

Nam Nhứ nói: “Ta đương nhiên gấp rồi, bây giờ ta đi. Muộn một chút là không đuổi kịp giờ ăn cơm.”

Ô Đại Sài: “……”

Thiếu chút nữa thì quên, cái người trước mắt này là tiểu tu sĩ chưa tích cốc.

Xích Đan Phong này của hắn có lực hấp dẫn đến như vậy, thế mà so ra còn kém một bữa cơm của nàng!

Ô Đại Sài chuẩn bị cho nàng một lọ đan dược, lại cầm túi linh thạch, nhét vào trong tay nàng, tức giận mà đuổi người: “Không yêu thích ở chỗ này của ta đây thì đi mau!”

Ngoài miệng thì nói như vậy, Ô Đại Sài lại đem tiên thuyền đều an bài tốt cho nàng, thậm chí còn cầm một xấp bùa chú giống như một xấp rác cứ như vậy mà cho nàng: “Ta có tiên thuyền, bình thường cũng không có dùng đến, cho ngươi hết!”

Nam Nhứ nhìn thoáng qua bùa chú......Bỏ đi, nàng xem không hiểu.

Nét trên mặt bùa chú đối với cũng có thể so với sách của trời, xa như vậy, cũng không phải là người thất học ở Tu chân giới như nàng có thể lý giải được.

Nàng da mặt dày trực tiếp hỏi: “Ô phong chủ, đây là loại bùa gì vậy?”

Ô Đại Sài nói: “Bùa chạy nhanh.”

À…… Thì ra là bùa chạy nhanh.

Lại nói tiếp, Ma Tôn cũng có cho nàng bùa chú, nhưng hình như cũng không dài như vậy.

Chẳng lẽ là bùa chạy nhanh của Ma giới cùng Tiên giới khác nhau?

Nam Nhứ nhìn bùa chú, lại nghe Ô Đại Sài miễn cưỡng nói: “Nếu ngượ nhàn rỗi không có việc gì, nghĩ muốn đến Xích Đan Phong của ta dạo một vòng, thì dùng bùa này để đi, dù sao ta cũng không dùng được!”

“Tốt nha tốt nha,” Nam Nhứ nhận lấy bùa chú, cười tủm tỉm nói, “Đa tạ Ô phong chủ, địa phương khác ở Thái Huyền Tông, ta vừa lúc chưa có đi qua, có thể dùng bùa của ngài dạo một chút.”

Ô Đại Sài tức giận đến nghẹn rồi.

Trời sinh ra nha đầu thúi này chính là tới khắc hắn đi!

Từ sau khi hắn lên Nguyên Anh, nào có người dám nói chuyện với hắn như vậy!

Hắn còn đang muốn nói với nàng vài câu, ai ngờ đâu tiểu nha đầu đã nhảy lên tiên thuyền, đi một đoạn xa rồi.

.......

Nam Nhứ trên tiên thuyền đã về tới Đạp Tuyết Phong, vừa lúc đuổi kịp các bạn nhỏ luyện kiếm xong xuống dưới núi.

Nàng xen lẫn trong đám người, cũng mọi người đi đến nhà ăn ăn cơm.

Trong nhà ăn, nàng nhìn đến Trúc sư huynh bưng chén ngồi ở một chỗ, một ngụm một ngụm mà từ từ ăn cơm.

Nàng đi qua cùng hắn chào hỏi: “Chào Trúc sư huynh!”

Trúc sư huynh hướng nàng hơi hơi mỉm cười: “Chào tiểu hữu.”

Nam Nhứ đem bình đan dược đặt ở trước mặt hắn: “Trúc sư huynh, lần trước luyện đan, ta tìm Ô phong chủ lấy nửa bình, tặng cho huynh.”

Trúc sư huynh ngẩn ra: “Tặng cho ta?”

Nam Nhứ ngay thẳng, nói: “Bởi vì có Trúc sư huynh, nên ta mới có linh cảm, luyện chế ra hương hoàn này, còn thỉnh Trúc sư huynh nhận lấy.”

Thấy thần sắc nàng trịnh trọng như vậy, Trúc sư huynh cũng không có đẩy lại.

Hắn lại cười cười, khóe mắt hiện lên nếp nhăn: “Đa tạ tiểu hữu, ta đây nhận lấy vậy.”

Hắn hỏi: “Không biết hương hoàn này có tác dụng gì?”

Nam Nhứ nói: “Ừm…… Ô phong chủ nói, hữu dụng đối với kiếm tu, luyện ra kiếm tâm.”

“Luyện ra…… Kiếm tâm?”

Thần sắc Trúc sư huynh chậm rãi thay đổi.

Hắn đứng lên, hành một cái đại lễ với nàng: “Ta thay kiếm quân, cảm ơn ngươi.”

Nam Nhứ: “???”

Sao lại liên quan tới Lê Vân?

Nàng còn chưa hiểu, đã thấy Trúc sư huynh ném xuống một nửa bát cơm, vội vã mà rời đi.

........

Cơm nước xong, sắc trời cũng tối sầm xuống rồi, trời đã vào đêm.

Nam Nhứ biến thành mèo nhỏ, ngựa quen đường cũ nhanh chóng đi đến động phủ của Lê Vân.

Đi vào trong, nàng nghe được tiếng nói chuyện, mà chủ nhân của giọng nói này chính là Trúc sư huynh mới hồi chiều nói chuyện với nàng.

Nàng nghĩ nghĩ, vẫn đi vào, Trúc sư huynh không thấy được nàng, Lê Vân liếc mắt nàng một cái.

“Kiếm quân,” Trúc sư huynh nói, “Mấy ngày này ngài bảo ta đi mua đồ ăn vặt cho mèo nhỏ ăn, ta đều đã mua.”

“Ừm.” Lê Vân nói, “Vất vả cho ngươi, Tiểu Trúc.”

“Không vất vả. Tuổi này của ta, còn có thể làm việc vì kiếm quân, chính là vinh hạnh của ta.” Trúc sư huynh tuổi già trong thanh âm hiển nhiên tràn ngập sự sung sướиɠ, “Kiếm quân, ta còn có một thứ phải đưa cho ngài.”

Trúc sư huynh nói: “Bình hương hoàn này, là đệ tử ngài mới thu luyện. Ô phong chủ nói đệ tử kia thập phần có thiên phú luyện đan, bình đan dược này, luyện ra kiếm tâm!”

Hắn nói thanh âm có chút kích động: “Từ sau khi Trảm Phong bị chặt đứt, kiếm tâm của ngài……”

Đệ tử mới thu, Ô phong chủ……

Lê Vân cắt ngang lời hắn, nhìn hắn xác nhận một lần: “Đệ tử mới thu, ai?”

Trúc sư huynh nói: “Là tiểu cô nương kêu Nam Nhứ.”

“…… Là nàng.”

Là người ở trong giấc mơ, một dao đâm chết hắn.

Lê Vân mở bình dược, nhợt nhạt mà ngửi mùi hương.

Một cỗ hương trúc mát lạnh xông vào mũi, làm hắn thấy quen thuộc lại xa lạ. Giống như........Ngày qua ngày gặp được Tiểu Trúc, năm này sang năm nọ có hắn đi theo phía sau, từ một thiếu niên trẻ trung hoạt bát biến thành một ông lão tuổi xế chiều.

Hắn khép mắt, đóng nắp bình.

Vì sao nàng.......Muốn đem đan dược này để Tiểu Trúc chuyển giao cho hắn?

Hắn suy tư một lát, không có lời giải thích, nhìn mèo nhỏ vừa mới đi vào: “Sơ Thất, lại đây.”

“Ô ——”

Mèo nhỏ nhẹ nhàng kêu một tiếng, linh hoạt mà nhảy lên đầu gối hắn.

Trúc sư huynh vì mèo nhỏ mà bận việc nửa ngày, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nó. Có thể giải buồn cho kiếm quân, hắn nhìn mèo nhỏ trong ánh mắt tràn ngập hiền từ: “Mèo của kiếm quân cũng thật đẹp, tràn ngập linh khí.”

Ngón tay của Lê Vân xoa xoa cần cổ mèo nhỏ, thuận tay vuốt lông nó.

Rồi sau đó, động tác của hắn bỗng nhiên dừng lại.

Bởi vì, hắn nghe thấy được ở trên người mèo nhỏ có một cỗ mùi hương đạm cực nhạt.

—— có mùi hương giống như đúc với bình dược hắn vừa rồi mở ra.