Chương 17: Quá mức

Editor: Chymteo

° ° °

Trong khoảng không trắng xóa, hoang vắng, hư vô, hét lớn cũng chưa chắc có hồi âm, nếu người bình thường ở trong đó e rằng trong vòng một ngày sẽ phát điên. Cũng may, bây giờ ở trong đó chỉ có hai hệ thống, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Miên Miên hạnh phúc ôm củ cà rốt vui vẻ lăn đến bên chân sói con, sau đó nhìn đối phương dùng răng cửa nhỏ gặm phần thưởng vất vả mới kiếm được, cuối cùng còn chép chép miệng, vẻ mặt kiêu ngạo xoay xoay cái đuôi, lại ôm củ cà rốt lăn ra xa… Một lúc sau lại lăn trở về tiếp tục dùng răng nhỏ gặm củ cải, đầy vẻ khoe khoang.

Miên Miên không biết đã lăn trở về bao nhiêu lần, con sói giương mắt lên, [Nếu không có hệ thống chủ giúp ngươi, ngươi cho rằng có thể thắng sao?]

Miên Miên dừng lại, thương hại nhìn chằm chằm sói con giống như đang nhìn một con gấu ngu ngốc, nghiêm túc nói, [Chỉ số thông minh của chúng ta không cùng một vạch, nếu ngươi không hiểu, ta không trách ngươi.] Nói xong, giương móng vuốt muốn vỗ vỗ đầu sói con, kết quả ánh mắt đe dọa của sói con trừng trừng lại, trong nháy mắt móng vuốt đổi phương hướng vỗ vỗ vai sói hai cái.

[Hừ.] Sói con lười xem nó, quay đầu tiếp tục chờ hệ thống chủ.

…….

Ngay khi Miên Miên đã gặm củ cải xong, âm thanh máy móc dành riêng cho hệ thống chủ cuối cùng cũng vang lên, [Các ngươi muốn phản hồi chuyện gì?]

Nghe vậy, Miên Miên lập tức ném cà rốt đứng dậy, lớn tiếng nói: [Em muốn cà rốt! Em muốn thay đổi Lâm Diệu! Em muốn chủ nhân có ngón tay vàng mạnh mẽ, là loại đang đi trên đường có thể bay lên ~]

[Không được.]

… Miên Miên lập tức héo.

Con sói khinh thường nhìn thoáng qua Miên Miên bắt đầu yên lặng nhai cà rốt, ngẩng đầu bắt đầu đề yêu cầu: [Ta xin hủy bỏ tất cả đặc quyền của Lâm Nhuyễn.]

[Cái gì!!!] Hủy đặc quyền? Miên Miên là người đầu tiên không chịu! Toàn thân quả cầu mềm đều xù lông lên với sói con.

Con sói bình tĩnh lấy cà rốt trên đầu xuống: [Bản thân đặc quyền của Lâm Nhuyễn không công bằng với chủ nhân của ta. Chiến thắng này lẽ ra thuộc về chúng ta.]

[Đừng nói là chúng ta thắng vì đặc quyền, cho dù là có một phần, nhưng cà rốt này là do ta quang minh chính đại thắng lợi!] Miên Miên hùng hổ đứng ở trước mặt sói con, hai móng vuốt chống eo, cằm nhỏ vừa nhấc đã bắt đầu kể rõ thành tích vĩ đại của mình: [Ai kêu chủ nhân ngươi không chuyên tâm làm chuyện chính, lúc nào cũng tới thông đồng với chủ nhân của ta, ngươi cũng không nhìn xem khi anh ta giảm chỉ số tình cảm của mục tiêu công lược dành cho chủ nhân của ta, chỉ số tình cảm của anh ta còn giảm nhanh hơn! Ngươi đã thấy mục tiêu công lược nào sẽ có ấn tượng tốt về bạn trai của người trong lòng mình chưa! Chỉ nói tới Lãnh Nhiên, mặc dù lúc ở quán bar chỉ số tình cảm của anh ta dành cho chủ nhân giảm xuống còn 5%, nhưng khi đó chỉ số của anh ta dành cho chủ nhân ngươi cũng chỉ có 25%! (Chỉ số tình cảm dành cho Lâm Diệu giảm xuống còn 20% sẽ thua). Đây là cách gϊếŧ một nghìn kẻ địch tự tổn hại một nghìn này, không phải các ngươi đặt cược là mục tiêu công lược sẽ từ bỏ ai nhanh hơn sao! Sao ngươi không nói lúc chủ nhân ngươi bắt chủ nhân của ta đi thì tình cảm của Lãnh Nhiên dành cho anh ta còn 21% đi! Rõ ràng là chúng ta sắp chiến thắng! Đừng chỉ chọn những gì ngươi thích nghe! Ta đang nói chuyện với ngươi mà ngươi nhìn đi đâu đó!]

Nó quay mặt sói con lại, trừng mắt nhìn đối phương, [Đừng nói với ta là chúng ta giành chiến thắng nhờ đặc quyền, chủ nhân của ta bị Tu Cảnh hôn đã được thưởng một cây gậy mát xa 23 cm. Ta lấy nó đổi để giữ lại Hứa Ngôn trong một phút, để anh ta nhìn xem Lâm Diệu đã bắt nạt chủ nhân của ta như thế nào. Đừng quên là chủ nhân của ngươi ăn dấm tức giận trước mới tranh cãi với chủ nhân của ta. Ta chỉ lợi dụng vụ tai nạn ô tô đã định sẵn khiến Hứa Ngôn hiểu lầm chủ nhân nhà ta bị Lâm Diệu làm tức giận nên bị xe tông, cái này chỉ làm giảm chỉ số tình cảm của anh ta đối với chủ nhân của ngươi mà thôi, nhưng điều này không vi phạm quy định! Vì vậy, chúng ta giành chiến thắng là hợp tình hợp lý hợp lễ nghi tôn giáo Ả Rập! Hô hô hô…] Miên Miên nói hết lời trong một hơi, nó nằm vật ra đất thở hồng hộc nhưng không quên đấu tranh vì quyền lợi đến hơi thở cuối cùng.

[… Vậy nên, đặc quyền của chủ nhân ta không ảnh hưởng đến kết quả, cho nên ta không đồng ý hủy bỏ.] Lần này Miên Miên thực sự bất lực.

Sói con im lặng suy nghĩ một lúc, phát hiện ra lỗ hổng trong lời nói của Miên Miên: [Lần trước khi ngươi xin giảm nồng độ cồn trong cơ thể của chủ nhân ngươi, lấy lý do là chủ nhân của ngươi yếu không thể cạnh tranh với chủ nhân của ta, nhưng bây giờ ngươi nói đặc quyền sẽ không ảnh hưởng đến kết quả có nghĩa là ngay cả khi không cho ngươi đặc quyền, ngươi vẫn sẽ giành chiến thắng, phải không?]

Ngươi, ngươi, đồ con sói vô liêm sỉ không biết xấu hổ. Mẹ kiếp!

Miên Miên nhìn chằm chằm con sói run rẩy chống đỡ thân thể, dám cùng nó đùa giỡn, hôm nay nó muốn cho đối phương biết thế nào là tranh luận vô cớ gây rối!

[Được rồi, đừng tranh cãi nữa, nếu đặc quyền không ảnh hưởng đến kết quả vậy thì có hay không cũng như nhau, các ngươi có thể về với chủ nhân của mình.] Hệ thống chủ làm gián đoạn tình huống kiêu ngạo rút kiếm, sau khi công bố kết quả cuối cùng, trong hư không vẽ ra một bóng đen, tách họ ra, không thương lượng trực tiếp đưa cả hai trở về phòng của mình.

………

Miên Miên thở phì phò tức giận trở về phòng, muốn tìm Lâm Nhuyễn để than thở, hi vọng đối phương có thể vuốt lông, xoa dịu xoa dịu, tốt nhất là giúp nó mắng con sói xấu xa kia, nó tức giận muốn chết!

Kết quả khi Miên Miên đi vào, nó thấy Lâm Nhuyễn đang giãy dụa trong biển cà rốt, xoay người vừa động, mặt đỏ bừng, lập tức Miên Miên bay tới, mang theo cổ áo Lâm Nhuyễn bay về giường lớn.

[Chủ nhân, ngài không sao chứ, còn nơi nào không thoải mái sao?] Ngay khi Miên Miên vừa đặt cậu xuống, nó lo lắng quay quanh Lâm Nhuyễn để xem chủ nhân của mình có bị thương không.

Lâm Nhuyễn đưa tay vỗ vỗ ngực xoa dịu hơi thở, rốt cuộc cũng khá hơn, nhìn căn phòng trừ cái giường chỉ có cà rốt chất đống, nghi ngờ nói: “Miên Miên, thắng xong có thể lấy nhiều cà rốt như vậy cùng một lúc ư?” Số lượng này hình như hơi đồ sộ?

Miên Miên nghiêng đầu, [Không có đâu, hệ thống chủ yêu cầu em chọn bất kỳ thứ nào em thích trong biển cà rốt, vì vậy em chỉ tùy tiện nhặt chúng trở lại.]