Chương 2: Mạt thế

“Tìm thấy em rồi”. Thanh âm ôn nhu vang lên, cửa buồng bị đẩy ra, nhưng bên trong không có lấy một bóng người.

Ngay khi kịch bản sắp sửa trở nên kì quái không thể cứu vãn, Diệp Thanh Quân cảm thấy tầm nhìn mờ đi, cảnh vật xung quanh thay đổi, từ WC đen thui biến thành một không gian thuần trắng. Cậu ngã quỵ trên mặt đất, lúc này mới phát hiện hai chân đều mềm nhũn.

Một thanh âm lạnh băng từ trong không gian vang lên: [ Kí chủ Diệp Thanh Quân, đánh số 10045, nhiệm vụ thất bại, cưỡng chế kết thúc ]

Truyện tra công tiện thụ thật đáng sợ, tại sao lại làm vậy với một pháo hôi nhỏ bé như cậu chứ! Diệp Thanh Quân nghĩ tới khuôn mặt thanh tú của nam chủ mà thấy sợ, trong nháy mắt liền kích động muốn đổi nghề.

Nhưng khi cậu nhớ tới bao lâu nay mình vẫn luôn cố gắng làm một nam phụ ác độc, không biết bao đêm thức đến muộn xem tiểu thuyết, học hỏi lời kịch của pháo hôi độc ác vì để giành được phần thưởng hàng năm cho pháo hôi xuất sắc nhất, sao có thể bỏ cuộc ở đây chỉ bởi một nam chủ trong truyện tra công tiện thụ!

“…Xin hãy cho tôi một cơ hội nữa!” Diệp Thanh Quân nắm chặt nắm tay.

----------

Bởi vì sự tình phát sinh trước đó làm Diệp Thanh Quân sinh ra bóng ma tâm lý, cậu đã nói với hệ thống sẽ không vào tiểu thuyết tra công tiện thụ.

Mở mắt ra, cậu phát hiện mình đang ngồi trong thùng xe của một chiếc xe tải, ngoài cậu ra bên cạnh còn có vài người ngồi cùng với một ít vật tư, mỗi người đều lấm lem bụi đất, vẻ mặt trông vô cùng mệt mỏi.

Bên cạnh Diệp Thanh Quân có một thanh niên đang ngủ say, hắn có làn da tái nhợt cùng với mái tóc đen mềm mại, tro bụi trên mặt cũng không thể che đi dung mạo tinh xảo, ở trong thùng xe tối tăm vẫn tỏa sáng lấp lánh. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cậu liền biết đây là nam chủ.

Diệp Thanh Quân chỉ vừa động não, cốt truyện của thế giới này liền xuất hiện trong đầu cậu.

Đây là một cuốn truyện mạt thế, thụ chính Bạch Văn Tùng là thiếu gia nhà giàu, đời trước không có dị năng, còn bị tên tùy tùng là nhân vật mà cậu sắm vai đẩy vào trong đàn tang thi.

Bạch Văn Tùng trước khi chết tức giận cắn tang thi một phát, kết quả trọng sinh trở về lúc chưa ngỏm củ tỏi, còn thức tỉnh dị năng vô cùng thần kì: có thể hấp thu năng lượng tang thi từ xa. Hắn sẽ không bị nhiễm virus từ tang thi, nhưng khi ở gần con người sẽ cảm thấy muốn ăn thịt họ, thường phải gian nan khống chế bản thân không đi cắn người khác.

Diệp Thanh Quân xem đến đây, đột nhiên phát hiện làm nam chủ thật không dễ dàng, nên vì nam chủ rớt vài giọt nước mắt.

Tiểu thụ hận thấu xương nam phụ ác độc, sau khi trọng sinh liền tìm cơ hội đem tên pháo hôi này đá vào đàn tang thi. Nhưng nam phụ ác độc sao có thể lãnh cơm hộp sớm như vậy, ở tình huống nghìn cân treo sợi tóc thức tỉnh dị năng tốc độ, từ trong đàn tang thi chạy thoát.

Có lẽ vì thụ quá âm u cho nên công chính trong truyện có thuộc tính thánh phụ, còn cứu nam phụ độc ác, nếu không phải do dị năng của hắn đủ mạnh thì đã sớm tự tìm đường chết.

Sau đó mọi người cùng đến căn cứ, thụ nhìn thấy nam phụ độc ác không những không chết mà còn được cứu, tâm trạng cay cú miễn bàn, muốn xông lên tẩn chết pháo hôi, nhưng thánh phụ công lại ở bên ngăn cản, hơn nữa còn muốn cảm hóa thụ.

Sau đó nam phụ ác độc dùng sắc đẹp quyến rũ lão đại của căn cứ hòng muốn gϊếŧ chết thụ, công vì cứu thụ mà đăng xuất. Lúc này thụ mới nhận ra mình đã sớm yêu công ( Diệp Thanh Quân:…… ), vì thế phẫn nộ gϊếŧ chết lão đại căn cứ, còn ăn tươi nuốt sống nam phụ.

Không sai…. Bởi vì trực tiếp gϊếŧ chết chưa đủ hết giận, tiểu thụ nhất thời kích động ăn sống luôn nam phụ độc ác.

Lúc sau vì để kết thúc HE, đột nhiên hé lộ công kỳ thật chưa chết, bọn họ liền hạnh phúc ở bên nhau.

Diệp Thanh Quân nhìn kết cục bị gặm sống của pháo hôi mà mặt cắt không còn giọt máu: “………” Trời đất ơi, cái kịch bản gì đây, tác giả quả thực điên rồi! Cũng may loại cốt truyện khẩu vị nặng như này có thể dùng thế thân.

[ Nhiệm vụ chính 1: hoàn thành cốt truyện ]

[ Nhiệm vụ chính 2: thu thập 100 điểm tiêu cực từ công thụ trong truyện ]

Nhiệm vụ rất bình thường, hẳn sẽ không phát sinh bi kịch như thế giới trước! Diệp Thanh Quân quay đầu quan sát nam chủ, Bạch Văn Tùng đang an tĩnh ngủ bỗng nhíu mày, chậm rãi mở mắt ra.