Chương 27:

Chờ lúc đống người này đều tản ra đứng bên giường, Diệp Thanh Quân đã thay xong quần áo nhưng cả người vẫn còn ở trạng thái khϊếp sợ.

“Chào buổi sáng.” Lúc này, một mỹ thanh niên khẽ mỉm cười với cậu. Hắn có một khuôn mặt tuấn mỹ giống như con lai, cái tay đang đưa ra trắng nõn mà thon dài, như ngà voi trơn bóng sáng lộng lẫy giữa ánh mặt trời.

Diệp Thanh Quân trong lúc nhất thời bị sắc đẹp mê hoặc, chờ lúc phản ứng lại đã bị mỹ thanh niên ôm lấy, mà mấy người kia bởi vì chậm chân nên không cướp được, căm ghét nhìn kẻ nhanh tay nhất.

Diệp Thanh Quân thấy vô cùng bất tiện, liền vội vàng nói: “Không cần làm vậy, thả tôi xuống đây đi.” Đây là xấu hổ play đáng sợ gì vậy!

Mỹ thanh niên làm theo lời cậu, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp lại mang vài phần bi thương, như cô dâu nhỏ ủy khuất nhìn cậu, làm cậu cho rằng bản thân dường như rất giống gã đàn ông phụ bạc nào đó.

Diệp Thanh Quân tiến vào WC, khóa trái cửa, sau đó một bên đánh răng, một bên tiêu hóa chuyện vừa mới xảy ra.

Hiệu suất này cũng quá nhanh đi!? Hôm qua mới nói, hôm nay liền gọi tới 50 người, cũng không cho cậu chút thời gian để tiếp thu à _(:3”∠)_

Nhưng mà như vậy là đã hoàn thành nhiệm vụ hệ giống giao rồi đi, có thể để cho 50 người này đi rồi…

[Cần phải bao nuôi ba tháng mới coi như hoàn thành nhiệm vụ ] Hệ thống đột nhiên xông ra.

Nghe được câu này, Diệp Thanh Quân suýt nữa uống luôn cả nước súc miệng, đột nhiên rất không muốn đi ra ngoài đối mặt với những người kia.

Nhưng khi lau mặt, cậu lại nghĩ bản thân là kim chủ, những người này đều muốn làm cậu vui lòng, có gì mà phải rối rắm, thấy ai không sáng sủa thì đuổi đi là được, liền thả lỏng tâm tình.

-------------

Mà ở ngoài cửa, bầu không khí khác hoàn toàn vừa nãy, không khí giữa mọi người lúc này tương đối vi diệu.

Phần lớn người đều dùng loại ánh mắt đố kị, ước ao, hận thù nhìn mỹ thanh niên ôm Diệp Thanh Quân lúc trước - Kỷ Vân Tu, nhưng cũng không mấy người dám mở miệng trào phúng, dù sao chuyện trước đây của tên này náo động quá lớn, mọi người ở đây căn bản không ai không biết hắn.

Tuy dáng vẻ Kỷ Vân Tu nhìn qua không mấy mạnh mẽ, nhưng nghe nói lúc hắn mười mấy tuổi đã giành quán quân thi đấu võ cổ truyền, giá trị vũ lực đặc biệt cao. Nghe nói lần trước hắn còn đem lão đạo diễn ý đồ quy tắc ngầm hắn đánh cho co quắp, bị lão đạo diễn phong sát, cho nên mới rơi vào hoàn cảnh bị bao nuôi như bây giờ.

Nghĩ tới lịch sử đen tối của tên này, mọi người không khỏi nảy sinh lo lắng cho kim chủ, sợ cậu không cẩn thận cũng bị đánh cho co quắp, đến lúc đó mọi người liền xong đời.

Tuy một lần bao nuôi năm mươi người gì đó rất ảo ma, nhưng điều này cũng chứng minh thực lực của ông chủ Diệp, mặc dù thực lực đó là dựa vào anh trai.

Trong nháy mắt lúc cửa WC bị đẩy ra, không khí toàn bộ phòng ngủ đều trở nên sốt sắng.

Coi như Kỷ Vân Tu là quán quân thi đấu gì đó, mọi người cũng không thèm quản, sôi nổi chen lên trước cửa. Đây chính là chuyện liên quan tới tiền đồ, còn có người nói tên đạo diễn bại liệt kia chưa chắc là do hắn đánh.



Ngay trong ba giây ngắn ngủi lúc đẩy cửa ra, Diệp Thanh Quân liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng nổ vang. Chờ lúc cậu đẩy cửa ra, ngoại trừ Kỷ Vân Tu còn đứng trước mặt, những người khác đều đã nằm trên mặt đất.

Diệp Thanh Quân không chắc liệu vừa nãy có xảy ra đấu đá, dù sao da dẻ của những mỹ nam đang nằm kia đều không có chút xíu vết xanh tím nào, ngoại trừ biểu tình nỗ lực duy trì nụ cười thập phần vi diệu.

Trên thực tế, trừ bỏ Kỷ Vân Tu động thủ, những người khác cũng gặp phải bi kịch trong lúc hỗn loạn không cẩn thận bị đánh. Không phải không có người bị đánh vào mặt, nhưng sợ bị Diệp Thanh Quân nhìn thấy nên đã sớm nằm không dậy nổi rồi.

Lúc Diệp Thanh Quân đang phân tâm, cậu lại một lần nữa bị đánh lén!

Cậu không cách nào phản kháng, bị Kỷ Vân Tu bế xuống lầu. Lúc cậu đang chuẩn bị tàn nhẫn mà bộc phát tính khí của kim chủ, dạy dỗ cái tên cuồng ôm kim chủ này một hồi, hắn liền thả cậu xuống, dùng tư thế thân sĩ ưu nhã nhất để hành lễ, nói: “Rất vinh hạnh được phục vụ ngài.”

Khiến Diệp Thanh Quân cũng không tiện mắng người, chỉ giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, hướng về phía phòng ăn đi đến.

Nơi này cũng không thiếu người đang chờ, dù sao mọi người không có khả năng đều chạy đến trong phòng ngủ như ong vỡ tổ, còn có mấy người cố ý ăn mặc thành bộ dáng của chấp sự, bưng bữa sáng chờ bên cạnh bàn ăn.

Mọi người đều mang dáng vẻ kích động khi thấy Diệp Thanh Quân, giống như ngay sau đó liền sẽ lật thẻ bài*.

Diệp Thanh Quân ngồi trước bàn ăn cảm thấy đặc biệt áp lực. Nếu cậu chọn người này bưng đồ ăn, bộ dáng người kia liền giống như chết cha chết mẹ, chọn người kia thì những người còn lại không được chọn cũng có biểu hiện muốn hủy diệt thế giới ngay lập tức.

Cuối cùng, Diệp Thanh Quân đã không ăn nổi nữa, nhưng còn một món điểm tâm cậu vẫn chưa chạm qua, nhất thời có loại cảm giác tuyệt vọng. Kỳ thực cậu cũng định trực tiếp quên đi không ăn, nhưng bộ dáng người kia nhìn qua rất hồi hộp, trong đôi mắt tràn đầy ánh sáng chờ mong khiến người ta không đành lòng từ chối.

Mặc dù cậu là người vừa ăn mềm vừa ăn cứng, thế nhưng không có sức đề kháng nhất đối với loại mỹ nhân mềm mại này.

Lúc này, có người vỗ vai Diệp Thanh Quân, cậu ngẩng đầu liền thấy Kỷ Vân Tu mỉm cười nói với mỹ nhân nhu nhược kia: “Ông chủ Diệp đã ăn không được, còn lại ngươi đều đem đi đi.” Tuy đang mỉm cười nhưng nghe thế nào cũng thấy có ý tứ uy hϊếp ở bên trong.

Ngu Khê vội vã bỏ khay trong tay xuống, căng thẳng nhìn Diệp Thanh Quân, viền mắt hơi hơi ửng hồng: “Phi thường xin lỗi, tôi chỉ muốn để thiếu gia nếm thử đồ tôi nấu, không cẩn thận vênh váo đắc ý, thực sự xin lỗi.”

Diệp Thanh Quân vội vàng tỏ vẻ không quan trọng, Ngu Khê lại thành tâm xin lỗi, ôm thức ăn rời đi. Cậu đúng là thở phào nhẹ nhõm, cậu không am hiểu ứng phó với người như thế đâu.

“Ông chủ Diệp.” Kỷ Vân Tu nhìn về phía cậu, tuy thái độ rất ôn hòa nhưng cũng có cảm giác đặc biệt ngột ngạt: “Lần sau ăn không được liền không cần tiếp tục ăn, đồng ý với tôi được không?”

Diệp Thanh Quân có loại cảm giác gặp phải gia trưởng, theo bản năng gật đầu liên tục: “Lần sau tôi nhất định sẽ chú ý!!”

“Vậy thì quá tốt rồi, tôi rất cao hứng.” Kỷ Vân Tu cúi đầu hôn một cái trên trán cậu: “Đây là phần thưởng của ngài.”

Diệp Thanh Quân: “… O////O” Vừa rồi không phải là cậu bị chiếm tiện nghi đi… Nhưng bọn họ là loại quan hệ kia, hôn trán một chút cũng không có gì khác người.

Mấy người vây xem bên cạnh đều muốn nổ tung, bất mãn trong lòng đối với Kỷ Vân Tu càng thêm một bậc, thấy Diệp Thanh Quân ăn xong vội vã sáp lại gần đưa khăn lông nóng, cố ý vô tình đem Kỷ Vân Tu đẩy ra ngoài.

Sau đó giúp Diệp Thanh Quân lau mặt và tay, mọi người không có gan lớn như Kỷ Vân Tu, khi chưa thăm dò được tính cách của cậu thì không dám làm chuyện gì, đành phải tiếc nuối rời đi.

Sau khi ăn xong, Diệp Thanh Quân phát hiện một chuyện rất đáng sợ. Không biết có phải do quá nhiều người biết trước đây cậu bao nuôi Tống Gia hay không, hiện tại tất cả đều cho rằng cậu yêu thích loại hình như Tống Gia, rất nhiều người đều mặc trang phục đặc biệt trong trắng thuần khiết, khiến cậu cảm thấy rất suy sụp, hơn nữa cũng chẳng nhớ kĩ được mấy người…

Tuy có mười mấy người ra ngoài vì nguyên nhân công tác, nhưng số người còn lại cũng không ít, Diệp Thanh Quân đi tới bất cứ chỗ nào trong biệt thự này đều có thể nhìn thấy người…

Thời gian nửa ngày ngắn ngủi cũng đã gặp phải ba người giả bộ trẹo chân, hai người mỏng manh té xỉu, năm người muốn thảo luận triết học nhân sinh với cậu, bốn người muốn thể hiện tài nghệ. Cuối cùng bọn họ vậy mà đánh nhau, một người còn làm bộ không cẩn thận giẫm lên cơ thể của người đang té xỉu.

Diệp Thanh Quân dám cam đoan lúc đó người nằm trên đất muốn kêu lên mà lại mạnh mẽ nín lại, nói không chừng đã nghẹn đến nội thương, cũng may ở nhà có người máy bác sĩ, nếu không thì sẽ xong đời.

Lúc đầu nhổ nước bọt quả không sai, nhiều người như vậy thật sự có thể tạo ra kịch cung đấu rồi!

Tình cảnh này thực là đáng sợ, cuối cùng Diệp Thanh Quân sợ mọi người làm ra chuyện gì đó quá khích, đành phải trốn về phòng, nói mình muốn yên tĩnh một lúc. Tiếp đó, cậu lên mạng tìm hiểu một chút ở gần đây có gì vui, còn suy nghĩ một hồi về cốt truyện nguyên tác, tuy rằng rất ghét Tống Gia nhưng cũng muốn giúp hắn một chút… miễn cho cuối cùng lại đến mức độ như thế giới trước.

… Từ từ, cậu đột nhiên nhớ tới, chưa đầy ba tháng nữa chuyện bản thân không phải em trai ruột của Diệp Dịch Hàn sẽ lộ ra ngoài, đến lúc đó không có ví tiền để nuôi nhiều người như vậy!

Chuyện này làm cậu sầu muốn chết, Diệp Thanh Quân mặt ủ mày chau nằm trên ghế sô pha, đột nhiên rất muốn làm nam phụ độc ác, không muốn làm tra công pháo hôi đâu.

Lúc này máy truyền tin đột nhiên vang lên, cậu ấn nút nhận cuộc gọi, một màn hình ảo liền nhảy ra, trợ lý trên màn hình mặt đầy căng thẳng: “Nhị thiếu gia, có chuyện lớn rồi!”

Diệp Thanh Quân bị hắn làm sợ hết hồn: “Làm sao? Có người tố cáo tôi sao? Còn lên trên thời sự?”

Không sai… Từ sáng sớm cậu liền bắt đầu cảm thấy sớm muộn chuyện này cũng sẽ lộ ra ánh sáng, luôn lo lắng rằng liệu có bị tố cáo hay không, tuy cảm giác rất không có khả năng xảy ra nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.

“Không phải, tại sao ngài lại có thể có loại ý tưởng này.” Trợ lý trong nháy mắt sửng sốt một chút, sau đó lại nói: “Đại thiếu gia đột nhiên ngất đi! Hiện tại đã được đưa đến bệnh viện!”

Diệp Thanh Quân: “… Ê?! Sao hắn lại ngất đi?” Trong nguyên tác, Diệp Dịch Hàn ngoại trừ bệnh lãnh cảm thì hoàn toàn không có vấn đề, hiện tại đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào trong lúc vô tình, cậu đã ảnh hưởng đến chỗ nào của hắn à.

“Tôi cũng không rõ. Thế nhưng có vẻ rất nghiêm trọng, nhị thiếu gia nhanh chuẩn bị một chút, tôi đã phái người tới đón ngài.” Biểu tình của trợ lý càng ngày càng lo lắng.

Diệp Thanh Quân thấy hắn hoàn toàn không giống như đang nói dối cũng bắt đầu khẩn trương. Mặc dù Diệp Dịch Hàn có chuyện sẽ giúp ích cho nhiệm vụ của cậu, nhưng nếu như công chính xảy ra vấn đề như vậy cũng không được.

Cậu vội vàng bò dậy từ trên sô pha đi ra ngoài. Kết quả chưa đi được mấy bước, cậu liền cảm giác bụng dưới nóng lên, cả người vô lực, đầu cũng hỗn loạn.

Diệp Thanh Quân đỡ lấy tường bên cạnh, cảm thấy rất sợ hãi, lo lắng kịch bản lại tan vỡ sinh ra bệnh di truyền gia tộc gì đó, nhanh chóng gọi người máy bác sĩ tới.

Mọi người biết được kim chủ thế mà bị bệnh, vội vã đến mức không thèm giả bộ văn nhã, đều chen đến trong phòng, căng thẳng nhìn Diệp Thanh Quân đang nằm trên giường bệnh. Lại còn có người nước mắt như mưa cầm lấy tay cậu, tình cảm chân thực giống như hai người đã yêu nhau mấy chục năm.

Rất nhanh người máy bác sĩ liền chẩn đoán được kết quả, cho biết một loại dược vật nào đó trong cơ thể cậu đã dẫn đến kết quả như thế này, sau đó nói một chuỗi dài.

Diệp Thanh Quân mới đầu còn lo lắng bản thân là bị cuốn vào ân oán hào môn nên bị hạ độc, nhưng xem đến phần sau cậu liền biết rồi. Cậu đây là… đã trúng xuân dược.

Trong lúc nhất thời, tình cảnh có chút trầm mặc, trong lòng mọi người hung hăng mắng tiện nhân nào bỏ thuốc, nhưng trên mặt lại đều mang theo chờ mong nhìn cậu, như thể đang chờ cậu lựa chọn.

Mặt Diệp Thanh Quân liền đỏ bừng lên, cũng không biết là tức giận hay xấu hổ.

Chuyện này là sao vậy! Trúng xuân dược đã đành, còn bị nhiều người vây xem như vậy. Ngày thứ nhất đã như thế, cuộc sống sau này phải làm sao mới qua nổi đây QAQ.

Hơn nữa… cậu còn không lên được, xuân dược này nên giải thế nào _(:3”∠)_

*Lật thẻ bài: cách lựa chọn phi tần để thị tẩm, hoàng đế chọn ai thì sẽ lật thẻ bài ghi tên người đó.