Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mỗi Ngày Đều Làm Vạn Nhân Mê

Chương 30:

« Chương Trước
Hoạ vô đơn chí là, tiếp đến MC liền bắt đầu giới thiệu Tống Gia và thân phận của Diệp Thanh Quân, còn cho biết từ các điểm đáng ngờ có thể thấy được bọn họ đã giao du bao nhiêu ngày gì đó.

Trong phòng bệnh lập tức trở nên trầm mặc một cách quỷ dị, đến trợ lý cũng có chút không nỡ nhìn biểu cảm của hai người.

“… Thật ra em có thể giải thích.” Diệp Thanh Quân chịu không nổi, nhắm mắt mở miệng nói: “Anh trai, anh không nên kích động!”

“Ừ, anh không có kích động, anh đang nghe.” Diệp Dịch Hàn cứ mặt không cảm xúc nhìn cậu, dáng vẻ nhìn qua rất là lý trí, nhưng khăn trải giường hắn nắm trong tay đã rách một lỗ thật lớn, có thể thấy được hắn dùng sức lực lớn thế nào.

Diệp Thanh Quân thấy hết thảy trong mắt, âm thầm hoảng sợ, giải thích: “Khụ khụ… Kỳ thực câu chuyện là như này, tuy em đã từng bao nuôi tên Tống Gia kia, nhưng đó đã là chuyện quá khứ. Hiện tại chúng em đã không còn quan hệ, một chút cảm giác với hắn cũng không có, em bảo đảm lời em nói đều là sự thật!”

Cậu nói về Tống Gia là chính xác trăm phần trăm, nhưng 50 người sau Tống Gia, dù sao Diệp Dịch Hàn cũng không hỏi, cậu đương nhiên sẽ không tìm đường chết mà nói ra.

Trợ lý cũng đi ra làm chứng, lúc này Diệp Dịch Hàn mới tin, sau đó nói với Diệp Thanh Quân: “Em không cần sợ hãi như vậy, anh cũng không phải loại người cổ hủ. Nếu em thật sự yêu thích minh tinh nào đó và muốn bao nuôi, anh cũng sẽ không trách em.” Nói là sẽ không trách, nhưng sẽ làm chuyện gì thì không biết.

Kỳ thực Diệp Dịch Hàn đã muốn nổ tung, nhưng khi chưa hoàn toàn nắm chắc thì hắn sẽ không dễ dàng động thủ, bằng không hắn lo rằng mọi chuyện sẽ tới mức độ không cách nào cứu vãn.

Còn tên Tống Gia kia sao, đôi mắt Diệp Dịch Hàn tối sầm mấy phần, hắn phải cho người đi điều tra một chút mới được.

Nếu như hắn biết trong nhà Diệp Thanh Quân còn có 50 người thì nhất định sẽ không lý trí như vậy…

Thấy sự việc cứ trôi qua thuận lợi như vậy, Diệp Thanh Quân thực sự có loại cảm giác sống sót sau tai nạn, sau đó lại cùng Diệp Dịch Hàn xem TV, tiện thể ân cần rót nước trái cây gì đó, hi vọng thái độ của hắn sau khi khôi phục ký ức cũng có thể tốt như vậy.

----------

Sau khi trời tối, Diệp Thanh Quân mới uể oải trở về nhà, đẩy ra cửa lớn, liếc mắt một cái liền thấy được một đám người quần ma loạn vũ trong vườn hoa, bày ra tư thế nghệ thuật vẽ vời ưu thương, còn có người mặc quần áo huỳnh quang khiêu vũ… Cậu thật sự muốn hỏi quần áo huỳnh quang của hắn là ai mua.

Ảo ma là còn có điêu khắc, thậm chí có người còn dùng 999 ngọn nến xếp hình trái tim. Lại nói, những người này thật là có sức sống, cậu đột nhiên cảm thấy mình đã già rồi ( lầm to ).

Lúc vào cửa, Diệp Thanh Quân không cẩn thận bị vướng một chút vào đống đồ ngổn ngang trên mặt đất. Mắt thấy sắp phải ngã sấp mặt, một người bên cạnh nhanh chóng chạy tới, bỗng nhiên nằm rạp trên mặt đất làm đệm thịt cho cậu.

Nhờ có cậu ta nên Diệp Thanh Quân mới không bị hủy dung, cậu vội vàng dìu cậu ta lên, lúc này mới phát hiện người này là người hôm qua giả vờ hôn mê rồi bị giẫm. Cậu ta có thể phản ứng nhanh như vậy nói không chừng là kết quả của việc giả vờ hôn mê quá nhiều…

“Không có sao chứ?” Diệp Thanh Quân ân cần hỏi han: “Có muốn bác sĩ khám cho cậu hay không?”

Ninh Kỳ Nhiên nở một nụ cười miễn cưỡng, mở miệng nói: “Không có chuyện gì, không cần…” Vừa há miệng, một cái răng liền rớt xuống dưới.

Diệp Thanh Quân: “……”

Ninh Kỳ Nhiên ngẩn người, hoảng sợ che kín miệng mình, một người luôn thấy tự hào về vẻ bề ngoài như cậu ta, vậy mà rụng mất cái răng trước mặt kim chủ!

Chuyện này quả thực còn tuyệt vọng hơn so với trời sập, cậu ta thậm chí không dám nhìn Diệp Thanh Quân một cái, nhặt lên cái răng trên mặt đất liền chạy trối chết. Cậu muốn gọi cậu ta đi lấy tiền trám răng cũng chưa kịp nói, trong lòng nghĩ sẽ để trợ lý chiếu cố đứa nhỏ này nhiều một chút.

Chờ đến lúc ăn cơm, còn có người cơm không thèm ăn mà chơi dương cầm ở bên cạnh, nhưng thật ra đàn tương đối không tồi, làm cậu cảm thấy bữa cơm này của mình rất có phong cách.

Cơ mà hiện tại không có người nào dám đưa đồ ăn cho Diệp Thanh Quân ăn, sợ lại xảy ra việc trúng xuân dược gì đó, mà chuyện ban ngày cậu cũng lười tra xét. Tra ra hay không thì cậu đều không thể đuổi người đi vì nhiệm vụ, so với rắc rối lúc đó, còn không bằng hiện tại liền mặc kệ luôn.

Sau khi ăn xong, Diệp Thanh Quân liền xem TV ở phòng khách, hưởng thụ đủ kiểu, còn có người đẹp ở bên cạnh mát xa, vừa mở miệng còn có người đút trái cây, quả thực muốn bao nhiêu tự tại liền có bấy nhiêu.

Sau đó là đến lúc chia phòng, mọi người lại tranh đoạt sứt đầu mẻ trán. Tuy đủ phòng cho những người này ở, nhưng dù sao cũng có phòng tốt phòng xấu, như là căn phòng gần Diệp Thanh Quân nhất thì đương nhiên mọi người đều muốn, còn loại phòng nhỏ xa xôi thì tự nhiên không ai thèm ở.

Thực sự là quá bất đắc dĩ, cậu liền quyết định làm một cuộc so tài, sau đó tìm mấy người không có ý định đoạt phòng để làm giám khảo với mình, người nào xếp hạng cao liền có thể tự chọn gian phòng.

Thật ra Diệp Thanh Quân cảm thấy mình cũng có thể tạo một group toàn idol nam đẹp trai, hơn nữa còn có 50 người! Có thể so được với AKB48* hay không? Lại nói, những người này gần như đều là người mới, lập group cũng không có vấn đề gì.

Đương nhiên cậu chỉ là tưởng tượng mà thôi, trên thực tế vẫn phân phó trợ lý đi sắp xếp công việc cho những người này.

Biểu diễn như vậy, Diệp Thanh Quân phát hiện 50 người này thật đúng là mỗi người mỗi vẻ, giá trị nhan sắc cũng cao làm cậu thưởng thức có chút mệt mỏi. Thế nhưng những tài nghệ này nói tốt thì tốt, nhưng không có tác dụng gì, cậu không có khả năng mỗi ngày đều ở trong nhà xem biểu diễn.

Lúc này, một người bên cạnh bưng mâm đi tới, chính là Ngu Khê tỏ vẻ khϊếp nhược. Cậu ta bưng mâm căng thẳng nhìn Diệp Thanh Quân, hỏi cậu có muốn ăn khuya hay không.

Mọi người đều dùng ánh mắt khϊếp sợ nhìn cậu ta, không nghĩ tới sau khi trải qua chuyện hồi sáng, vậy mà còn có người sẽ mang đồ ăn lại đây. Đây rốt cuộc là gan lớn hay là ngốc vậy.

Diệp Thanh Quân ngay từ đầu còn do dự, nhưng nghĩ đến Ngu Khê cũng không phải thiểu năng, bây giờ cậu ta chỉ có một mình, làm gì có gan đi hạ độc, liền yên tâm ăn.

Sau khi ăn vào miệng, cậu liền chấn kinh rồi, sau đó là kích động vạn phần: “Điểm tâm này thật là quá ngon.” Mặc kệ là hương hay là vị đều cao hơn nhiều so với trình độ của đồ ăn hôm qua.

“Phải, phải không?” Mặt Ngu Khê đều đỏ, nhỏ giọng nói: “Cái này là tôi tự làm, nếu ông chủ thích thì thực sự quá tốt rồi…”

Lại nói, ở tương lai cơ bản đều là người máy làm đồ ăn, thỉnh thoảng mới có mấy nhà hàng xa hoa có nhân công làm đồ ăn, một bàn đồ ăn đều là giá trên trời, muốn ở thời đại này tìm ra mấy người biết nấu cơm thật đúng là không dễ dàng.

Diệp Thanh Quân tức khắc kinh ngạc, một phát bắt được tay Ngu Khê, hai mắt sáng lên nhìn cậu ta: “Cái gì, cậu nói là cậu làm?” Đây quả thực có thể nói là báu vật của thế gian, còn làm minh tinh làm gì, dứt khoát đến làm đầu bếp riêng đi, cậu nhất định sẽ trả lương cao.

“Đúng thế.” Ngu Khê thụ sủng nhược kinh, lẩm bẩm nói: “Tôi thỉnh thoảng sẽ nghiên cứu một ít thực đơn trong quá khứ, bởi vì tò mò nên thử làm…”

“Rất tốt, vô cùng tốt.” Cậu đã thành công khiến cho nhà đầu tư chú ý! Diệp Thanh Quân cảm động nắm lấy tay cậu ta: “Sau này bữa sáng liền nhờ vào cậu. Muốn cái gì thì liên hệ trực tiếp với trợ lý là được.”

Mặt Ngu Khê đỏ lên, vội vội vã vã gật đầu.

Những người khác đều không nghĩ đến mọi chuyện sẽ thành thế này, hóa ra Diệp Thanh Quân lại ưng kiểu này. Bọn họ vừa nãy còn nghiêm túc biểu diễn như vậy làm gì, chẳng bằng toàn bộ quay về học nấu ăn.

Khi muốn đi tắm, Diệp Thanh Quân phát hiện ở ngoài phòng tắm có mười mấy người đàn ông không mặc quần áo đang đánh nhau.

Hình ảnh này thật là khiến người ta khó có thể tưởng tượng, mặc dù mấy người đánh nhau đều rất đẹp, nhưng điều này cũng không cứu vớt được cái gì.

Diệp Thanh Quân: “……” Ngoại trừ việc tắm cùng kim chủ thì những người này không có gì khác để theo đuổi sao!

Nhưng cậu suy nghĩ một chút, mấy chục người trong cái nhà này đều ăn của cậu, dùng của cậu, tiêu của cậu, còn không cần bán đứng thân thể, nhàm chán như vậy tâm hồn nhất định rất trống trải đi.

Cho nên cậu quyết định đêm nay sẽ để trợ lý tìm nhiều công việc cho những người này làm, để bọn họ đóng phim ở bên ngoài đến sức cùng lực kiệt, như vậy hẳn là sẽ không có người nhàm chán liền muốn hạ thuốc đi.

Nhân lúc họ đang đánh nhau, Diệp Thanh Quân nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, trở về phòng, liền thấy mấy người mặc áo choàng tắm lỏng lẻo đang đánh lộn bên cạnh giường.

“Xin lỗi, tôi đi nhầm phòng.” Diệp Thanh Quân nói theo bản năng, sau đó trực tiếp đóng cửa lại.

Mấy người kia vội vàng đuổi theo, tỏ vẻ bản thân chỉ là không thể nhìn cậu ban đêm tịch mịch, đến đây làm ấm giường.

Diệp Thanh Quân khích lệ nói: “Mọi người làm rất tốt, nhưng tôi vẫn thích ngủ một mình, mọi người về trước đi.”

Tình huống hiện tại rất tốt, chờ ba tháng qua đi, cậu có thể đào ra một đám minh tinh có khả năng tham gia thi đấu võ thuật… Vậy thì có cái tác dụng khỉ gì chứ!!

Vì thế mấy người kia ôm gối của mình, ai oán rời đi, xem ra hiến thân cũng không có tác dụng gì, lẽ nào thật sự chỉ có con đường nấu ăn ngon là có thể đi sao.

Sau khi khóa trái cửa, Diệp Thanh Quân thở phào nhẹ nhõm, sau đó lăn vài vòng trên giường rồi ôm chăn ngủ.

Ngày hôm sau, cậu phát hiện hôm nay đặc biệt yên tĩnh, trừ bỏ Kỷ Vân Tu thì chưa ai tới, tuy rằng cảm thấy rất tốt, nhưng cũng có chút kỳ quái.

Hình như Kỷ Vân Tu nhận thấy được thắc mắc của cậu, mỉm cười giải thích cho cậu: “Mọi người đều đang bận rộn ở trong bếp nên chưa có thời gian tới đây.”

Diệp Thanh Quân: “……!!” Xem ra cuộc so tài ngày hôm qua cũng không phải không có tác dụng, chẳng lẽ cậu sẽ trải qua cuộc sống vui vẻ được đồ ăn ngon và người đẹp vây quanh sao.

Thật ra so với người đẹp, cậu vẫn thích đồ ăn ngon hơn.

Kỷ Vân Tu cầm lấy quần áo cần thay, sau đó lại gần giúp cậu cởϊ áσ ngủ.

Diệp Thanh Quân thấy có chút xấu hổ, nói: “Kỳ thực anh không cần làm chuyện như vậy, sáng sớm có thể nghỉ ngơi nhiều một chút. Chẳng phải bình thường còn có công việc sao?”

“Không sao.” Kỷ Vân Tu cười: “Dù sao cũng là ngài giúp tôi, cho nên tôi nghĩ mặc kệ thế nào cũng nên làm chút việc, coi như là việc nhỏ không đáng kể cũng không sao. Chỉ cần có thể làm ngài cảm thấy nhẹ nhõm, tôi liền rất vui.”

Diệp Thanh Quân có hơi cảm động, Kỷ Vân Tu quả là một người đáng tin cậy, cúi đầu lại thấy hình như trên tay hắn dán băng cá nhân, cậu hỏi: “Chuyện gì thế này? Sao lại bị thương ở tay?”

Kỷ Vân Tu sờ sờ vết thương trên tay, sau đó lại giúp cậu mặc xong quần áo: “Không có việc gì, chỉ là hôm qua lúc đóng phim không cẩn thận bị thương. Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, rất nhanh sẽ lành.”

Diệp Thanh Quân liền không để ý nữa, rửa mặt xong liền mang tâm trạng hào hứng xuống lầu hưởng dụng đồ ăn ngon, lại ngửi thấy mùi cháy khét, tâm trạng vừa mới còn vui mừng vạn phần liền lập tức biến mất. Cậu đột nhiên nhận ra, có lẽ trước kia đám người này chưa từng vào bếp, không chừng bây giờ còn làm ra món ăn hắc ám gì đó.

Sau khi Diệp Thanh Quân ngồi xuống trước bàn ăn, liền có mấy người thấp thỏm đem đồ ăn bưng ra, trong đó còn có Ninh Kỳ Nhiên tràn đầy phấn khởi.

Diệp Thanh Quân không nhịn được hỏi cậu ta: “Răng cậu thế nào rồi?”

Ninh Kỳ Nhiên: “… Đã, đã không sao! Loại chuyện như này không cần nhớ đâu.”

Bởi vì chuyện hạ thuốc ngày hôm qua, hôm nay đương nhiên còn có người máy bác sĩ ở bên cạnh kiểm tra xem điểm tâm có vấn đề hay không.

Những điểm tâm này không có vấn đề, vẻ ngoài cũng ổn, nói vậy thì bọn họ cũng ngại lấy ra những món ăn hắc ám đó.

Suy nghĩ của Diệp Thanh Quân lập tức bay về chỗ cũ, dùng nĩa cắm một miếng điểm tâm đưa vào trong miệng.

Sau đó cơ thể cậu cứng đờ.

… Loại đồ ăn này trông không giống món ăn hắc ám, ăn rồi lại còn khó ăn hơn cả vạn lần so với món ăn hắc ám là sao vậy!

Quả nhiên hi vọng những người ở tương lai, đặc biệt là những người làm minh tinh này có thể làm ra đồ ăn ngon thật là quá không đáng tin!

Nhưng nhổ ra thực sự quá mất mặt, Diệp Thanh Quân vẫn cứ tiếp tục ăn, sau đó điên cuồng uống mấy hớp trà mới cảm thấy tốt hơn chút.

Kỷ Vân Tu thấy thế, cúi đầu thử lại, sau đó sắc mặt cũng trở nên khó coi. Nhưng hắn cũng có hình tượng, không thể nhổ ra, vì thế cũng vẫn cứ nuốt xuống.

Sau đó, tuy Kỷ Vân Tu rất là khốn khổ nhưng vẫn cắn răng nếm thử hết các món điểm tâm, cuối cùng mặt tối sầm lại đề nghị với Diệp Thanh Quân: “Về sau không thể để đồ ăn gì cũng bưng lên bàn như vậy, vẫn phải cho người ta thử qua trước mới được.”

Cậu đặc biệt tán thành kiến nghị của hắn, cứ tiếp tục như vậy, cậu nhất định sẽ chết trên bàn ăn mất.

Cũng may Ngu Khê kéo cao trình độ tổng thể, ăn điểm tâm cậu ta làm khiến Diệp Thanh Quân quả thực hạnh phúc muốn rơi lệ, lập tức lôi Ngu Khê lại khen vài câu. Ngu Khê cúi đầu, tai đều đã đỏ hết cả lên.

Ánh mắt của mấy người khác nhìn về phía Ngu Khê tức khắc trở nên bất hảo.

Sau khi cơm nước xong, mọi người lại lắc lư trước mặt Diệp Thanh Quân, chuyện thường làm nhất là đưa tay ra giả bộ lấy đồ vật.

Tình huống như vậy xảy ra nhiều lần lặp đi lặp lại, dù cho cậu thần kinh thô hơn nữa cũng phát hiện. Nhìn kỹ, hóa ra có không ít người đều bị thương ở tay, hẳn là lúc làm bữa sáng để lại.

Lại nghĩ một hồi, cậu đột nhiên nhớ tới lúc sáng trên tay Kỷ Vân Tu cũng có vết thương… Chẳng lẽ hắn cũng đi nấu sao, trong lúc nhất thời cậu vậy mà không cách nào não bổ ra hình ảnh kia.

Cuối cùng, cậu để người máy bác sĩ giúp mọi người trị liệu một chút.

Sau 9 giờ, mọi người đều ra ngoài đóng phim, Diệp Thanh Quân ngồi nhàm chán ở trong phòng khách xem phim.

Lại nói, rõ ràng cậu là một tên thiếu gia phú nhị đại ăn chơi trác táng, làm sao mà chịu nổi cuộc sống ở lì trong nhà như vậy…

Diệp Thanh Quân nghe được tiếng động gì, theo thanh âm đi tới nhà bếp, phát hiện Ngu Khê vậy mà chưa rời đi, còn vội vàng làm này làm nọ ở nhà bếp.

Trong lúc cảm động cậu lại có chút tò mò, liền hỏi cậu ta: “Cậu không cần đi đóng phim sao? Tôi hẳn là đã để trợ lý tìm vai diễn cho cậu.”

“Không, không, tôi không cần đi… Bởi vì tôi từ chối.” Ngu Khê thấp thỏm nhìn Diệp Thanh Quân một chút: “Xin lỗi.”

Diệp Thanh Quân: “Tại sao? Có vấn đề gì không?”

Ngu Khê cúi đầu: “Không phải, tôi cảm thấy tôi không phù hợp với diễn kịch, đi cũng vô dụng, còn không bằng làm chút điểm tâm ở chỗ này…”

“Sao cậu lại có suy nghĩ như vậy, coi như không có kỹ thuật diễn, cậu còn có khuôn mặt này.” Diệp Thanh Quân chân thành nói: “Dung mạo cậu đẹp như vậy.”

Mặt Ngu Khê đỏ lên, vội vàng nói: “Thật ra mọi chuyện là thế này…”

Hóa ra Ngu Khê cũng có một câu chuyện cực kỳ máu chó, vì chữa bệnh cho em trai nên cậu ta mới tiến vào giới giải trí. Kỳ thực ước mơ chân chính của cậu ta là mở một tiệm điểm tâm, kết quả bởi vì việc chữa bệnh yêu cầu mức phí đắt đỏ nên cậu ta đành phải tiến vào giới giải trí, nhưng số may va phải Diệp Thanh Quân, lấy được một số tiền lớn.

Nếu cậu ta khổ sở hơn, gặp phải những người khác, nói không chừng liền thành nhân vật chính trong truyện tra công tiện thụ, ngược luyến tình thâm.

Sau khi nói xong Ngu Khê lại liên tục xin lỗi, tỏ vẻ bản thân đã phụ tấm lòng thành của Diệp Thanh Quân.

Diệp Thanh Quân nói: “Không sao, ý tưởng này của cậu rất tốt, điểm tâm cậu làm đều ăn rất ngon, nếu như mở cửa hàng nhất định rất được hoan nghênh!”

“Không cần khen tôi như vậy.” Ngu Khê ngượng ngùng nói: “Tôi chỉ học chút da lông mà thôi, còn chưa tới trình độ lợi hại như vậy.”

“Không có, những gì tôi nói đều là sự thật! Cậu phải tự tin về bản thân mình.” Diệp Thanh Quân vội vàng nói: “Đến lúc cậu muốn mở cửa hàng, tôi sẽ cung cấp tài chính cho cậu.” Đương nhiên, phải đợi ba tháng sau hoàn thành nhiệm vụ lại nói.

“… Như vậy thật sự được sao?” Ngu Khê bất an nhìn cậu: “Cái gì tôi cũng chưa làm, lại để ông chủ Diệp giúp tôi như vậy…”

“Không có gì đâu, cậu nấu ăn ngon, đáng để tôi làm như vậy.” Diệp Thanh Quân dũng cảm nói: “Dù sao tôi có rất nhiều tiền.”

A, nói ra câu này thật quá là sung sướиɠ _(:3” ∠)_

Lúc này máy truyền tin vang lên, cậu vừa click mở liền thấy là tin tức từ trợ lý , nói cho cậu biết Diệp Dịch Hàn xuất viện, hơn nữa hẹn cậu đến gặp mặt tại quán cà phê ở trung tâm thành phố.

Diệp Thanh Quân lập tức loạn cả lên: “……!!” Sao lại đột xuất như vậy, cũng không giải thích một chút vì sao Diệp Dịch Hàn lại xuất viện tùy tiện như thế, hôm qua chẳng phải còn mất trí nhớ rất vui vẻ sao!

Hơn nữa, tại sao muốn gặp mặt bên ngoài, rốt cuộc là muốn chúc mừng xuất viện hay là… phát hiện việc cậu bao nuôi 50 minh tinh?!

Nếu là cái trước thì còn tạm, nếu là cái sau, cậu liền không dám nghĩ thêm.

*AKB48: một nhóm nhạc idol nữ Nhật Bản, giữ kỷ lục Guinness về "Nhóm nhạc pop có số lượng thành viên đông nhất".
« Chương Trước