Chương 11: Khϊếp sợ

Vân Dao chưa bao giờ từng nghĩ tới Lộc Triều sẽ động thủ với mình, dù sao Vân Dao từ lúc sinh ra đã mang tiên cốt trong người nên có được một ít tiên pháp, còn Vân Triều là phàm nhân nên từ nhỏ đến lớn đã dính nhiều khổ từ nàng ta, sau này mỗi lần gặp nàng ta Lộc Triều cứ như chuột thấy mèo mà bỏ trốn mất dạng.

Nên khi Lộc Triều đâm dao tới, Vân Dao ngỡ ngàng đến mức quên luôn việc triệu hoán Thần Khí bản mệnh của bản thân ra ngăn cản, mà là theo bản năng giơ tay ra chắn lại, kết quả đã bị con dao cắt một đường máu trên cánh tay.

Toàn trường hoảng loạn!

“Phàm nhân ti tiện, ngươi muốn chết!” Dạ Trường Phong có tình cảm sâu nặng với Vân Dao, thấy nàng ta đổ máu thì đôi mắt đỏ bừng lên, “cạch” một tiếng rút ra Thần Khí bản mệnh Huyền Long, chém xuống cánh tay đang cầm dao của Lộc Triều!

Một kiếm này của Dạ Trường Phong không hề lưu tình chút nào, mà tàn nhẫn muốn gϊếŧ người, hắn ta không chỉ muốn chặt đứt cánh tay này của Lộc Triều mà còn muốn mệnh của nàng!

Trong lòng Lộc Triều cả kinh, trên cánh tay nàng triệu hoán phù chú Hộ Giáp nhưng nàng vẫn không dám lơ là cảnh giác, nàng vốn chỉ muốn gây ra động tĩnh lớn mà thôi, nếu lần này thành công thì nàng sẽ lập tức rút tay về.

Nhưng đúng ngay lúc này, trong không khí bỗng vang lên âm thanh chói tai của kim loại va chạm nhau.

“Keng!” Tia lửa bạc sáng rực bùng lên.

Thanh kiếm của Dạ Trường Phong bị một đạo kiếm hình cung sắc bén đẩy ra, đồng thời eo của Lộc Triều bị một người lao đến ôm lấy, hắn hơi nghiêng thân mình nhằm che chắn bảo hộ nàng trong l*иg ngực, ngay sau đó trở tay một kiếm chém đến, hành động đó cơ hồ chỉ trong một nháy mắt, mắt thường của người phàm còn không thể nhìn thấy được tàn ảnh của kiếm.

“Thịch thịch thịch…”

Đôi tay Dạ Trường Phong giơ kiếm lên cản lại, nhưng vẫn khiến hắn ta liên tiếp lùi lại ba bước, khuôn mặt tuấn tú trong nháy mắt tái nhợt, không thể tin được mà ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc đối diện với ánh mắt lạnh lẽo như tử thần của thiếu niên.

Người này rốt cuộc là ai?

Bàn tay Dạ Trường Phong đang cầm kiếm Huyền Long bởi vì chặn lại một kiếm lúc nãy mà trở nên tê dại, cơ bắp cánh tay còn không ngừng run lên.

Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, trong số hơn trăm người tham gia yến tiệc chỉ ít ỏi mấy người có thể nhìn thấy sự việc xảy ra trong nháy mắt này.

Lộc Triều từ trong lòng ngực Đế Túc ngẩng đầu, cả người nàng đều ngơ ngác nhìn quai hàm sắc bén như kiếm phong của thiếu niên.

Kết quả thật khác xa so với những gì mà Lộc Triều dự đoán, nàng tức giận đến mức suýt thở không được, những lời lẽ tàn nhẫn mà nàng định nói ra đều mắc nghẹn trong cổ họng.

“Giang công tử?” Cả người Vân Dao bị đánh ngã trước bàn tiệc, rượu bắn lên trên chiếc váy trắng như tuyết, nhưng nàng ta không quan tâm mà chỉ nhìn chằm chằm về phía Đế Túc, rồi lại nhìn phía Lộc Triều trong lòng hắn.

“Đây là…Có chuyện gì vậy?” Giọng nói của nàng ta khô khốc, còn mang theo một tia run rẩy khϊếp sợ.

“Bốp bốp bốp…”

An Vương đứng dậy vỗ tay, trong mắt lão ta thoáng hiện tinh quang nói: “Ánh mắt Ninh Vương thật độc đáo, phu quân của Tiểu Triều Triều còn lợi hại hơn tưởng tượng của bổn vương nhiều, xem ra bổn vương không cần phải lo lắng nàng bị bắt nạt nữa rồi!”

Đến giờ phút này Ninh Vương mới phục hồi tinh thần lại, chén rượu trong tay nện thẳng xuống bàn vỡ vụn thành nhiều mảnh.

Ninh Vương muốn đứng lên nhưng không hiểu sao lại ngã xuống chỗ ngồi, đôi mắt lão ta vẫn dừng ở trên người Đế Túc, chuyện này sao có thể chứ, hắn rõ ràng chỉ là nhi tử của thợ săn, một tên tiểu tử nghèo hai bàn tay trắng thôi!!

Nhưng lúc nãy Đế Túc đã làm gì?

Đường đường là thiếu chủ Lưu Li Tiên Đô, vậy mà bị một kiếm của Đế Túc ngăn cản được?

Không thể nào…

Bên tai Ninh Vương vang lên tiếng ầm ầm.

Mà lúc này, thanh âm khóc nức nở của ái nữ Vân Dao của Ninh Vương truyền vào tai lão ta, giọng điệu như không thể tin được: “Phụ vương, bọn họ đang nói cái gì? Giang công tử…Hắn cưới Triều Triều muội muội sao?”

Vân Dao cảm thấy trời đất như đang quay cuồng, toàn bộ thế giới xung quanh nàng ta bỗng biến thành một màu tăm tối.

Chín kiếp tình duyên, đây là kiếp cuối cùng rồi…

Vân Dao ngẩng đầu nhìn về phía Đế Túc vẫn luôn ôm Lộc Triều trong lòng mà không chịu buông tay, lệ nóng bỗng lăn dài trên khóe mắt, lòng nàng ta đau thắt lại.

Tại sao lại như vậy?