Chương 3.1: Phu thê đánh nhau

“Tiểu quận chúa thân thể đã không còn đáng ngại, chỉ cần an tâm điều dưỡng thêm một thời gian liền có thể khỏe mạnh hoạt bát lại như trước.”

Ngự y cẩn thận bắt mạch tới lui, như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm.

“Xem ra, hiệu quả của thiên thảo quả thật không tầm thường. Tiểu quận chúa vẫn nên ngâm tắm thảo dược thêm vài lần thì mới có thể hoàn toàn bình phục”

Ninh Vương phi nghe xong liền nghiêm túc mà cảm tạ ngự y. Bà xoay người phân phó cho Liễu Nhi tiễn ngự y ra ngoài lĩnh thưởng rồi nhẹ nhàng ngồi xuống.

Mãi cho đến hôm nay, bà cuối cùng mới lộ ra vẻ mặt tươi cười: “Cũng may nhờ có Giang Tiểu Sơn con mới hồi phục nhanh chóng đến vậy. Nếu không, có lẽ dù con có nằm liệt giường hơn ba tháng nữa cũng chưa chắc khôi phục được…”

Lộc Triều quả thật không muốn nghe người khác khen ngợi cái tên đại ma đầu Đế Thúc kia: “Con có thể khỏe lại nhanh, là do thân thể con dẻo dai cường kiện! Liên quan gì đến hắn?”

Ninh Vương phi liền cười: “Con từ nhỏ thân thể đã yếu đuối, mẫu thân đây không biết đã tốn bao nhiêu công sức vào con đó. Nếu không có hắn, mạng nhỏ của con có chắc giữ nổi không”

Lộc Triều tự dưng nghe ra một loại ý tứ không thích hợp: “Hắn làm cái gì rồi?”

“Lần này con bị một tên Ma tộc thuần chủng đả thương, âm khí nhập thể ăn mòn nội tạng. Ngoại tổ phụ của con nghe chuyện, tức tốc phái người thúc ngựa suốt đêm từ Vũ Châu đưa Viêm dương thảo đến đây. Nhưng con lại một thân phàm cốt, không thể chịu nổi sức mạnh của tiên thảo. Bởi thế chúng ta cần nhờ một nam tử có khí tức nguyên dương mạnh mẽ, hấp thu toàn bộ Viêm dương thảo rồi vận công chuyển hóa linh lực này thành nhiệt lượng, áp vào da thịt con, từ từ dẫn âm khí ra ngoài. Chỉ có cách này thì thân thể người phàm mới không bị tiên thảo tổn thương.”

Lộc Triều: “……”

Nghe qua thì đúng thật không phải phương pháp giải độc đứng đắn gì.

Nàng trước giờ cũng người tu tiên, vừa nghe liền hiểu.

Mà cũng chính vì đã hiểu, nên gương mặt tuyết trắng lại “xoẹt” cái mà đỏ rực lên.

Lộc Triều thấy cả người mình đều không khỏe: “Thế tức là, thế không phải là, con đây cùng hắn……”

Ninh Vương phi cắt ngang: “Vậy thì có quan hệ gì? Hai con đã là phu thê, việc này cũng chỉ có hắn mới giúp được con”

Lộc Triều cảm thấy, hiện tại dù có đem toàn bộ phật đà tăng nhân trên đời đến ngày đêm niệm kinh phổ độ bên tai nàng, e cũng không cảm hóa nổi sát tâm đang dâng lên trong lòng…

“Mà nói đi cũng phải nói lại, Viêm dương thảo này dược tính vô cùng mãnh liệt. Dương khí của nó rất nặng, nên bất kỳ ai hấp thu toàn bộ tiên thảo thì cơ thể cũng sẽ chịu tổn thương rất lớn đến kinh mạch. Vậy mà Tiểu Sơn vẫn thản nhiên giúp con” Ninh Vương phi cất giọng suy tư, “Triều Triều à, nam tử trên đời này phần lớn là kẻ bạc tâm bạc tình, con gả được cho một phu quân có thể nguyện ý vì con trả giá nhiều như vậy, thật là một việc vô cùng may mắn”

Lộc Triều hơi hơi hé miệng, cuối cùng vẫn là nuốt toàn bộ lời nói cùng ý nghĩ trở về.

Đối với Ninh Vương phi, không, đối với đại đa số nữ tử trên đời này, quả thật là như thế.

Đáng tiếc người này lại là Đế Túc.

Lộc Triều còn không có hiểu rõ hắn vì sao lại trở thành thế này. Trong tiểu thuyết, duyên phận của nguyên chủ và hắn thật sự rất ngắn ngủi. Sau khi nguyên chủ bị gãy chân rồi hủy dung, nàng vẫn tự nhốt mình trong phòng, không muốn gặp bất kỳ ai. Mà Đế Túc sau đó cũng đi theo Vân Dao trở lại Đan Hoa Cung. Từ đây hai người vân du tứ hải, trảm yêu trừ ma, ngẫu nhiên mới trở về vài lần.

Tuy nói là ba năm phu thê, kỳ thật tính toán cẩn thận ra, cũng chỉ là mấy tháng.

Nhìn nữ nhi cúi đầu không nói một lời, Ninh Vương phi liền cười nói: “Cuộc đời hai con về sau còn bên nhau rất dài. Con từ từ ở chung với hắn, không cần nóng nảy”

Lộc Triều dẩu môi: “Con mới không muốn ở chung với hắn đâu. Con chán ghét hắn, nhìn thấy hắn liền mệt đầu! Nếu hắn đã cứu con, con có thể hồi báo bằng tiền tài danh lợi, cũng không nhất định phải lấy thân báo đáp cùng hắn làm vợ chồng, con định……”

“Hồ ngôn loạn ngữ!” Ninh Vương phi trầm mặt, “Con từ nhỏ đã ngẫu hứng tùy tiện, mẫu thân đều không ngăn cản. Nhưng đây chính là hôn nhân đại sự, con tuổi nhỏ nên chưa hiểu. Chờ thêm mấy năm nữa, con sẽ rõ ràng ta có bao nhiêu dụng tâm!”

Ninh Vương phi nói xong, phất tay áo bỏ đi.

Lộc Triều biết nếu muốn hòa ly cùng Đế Túc, không thể tác động từ phía Ninh Vương phi được. Nên từ đầu nàng cũng không ôm hy vọng gì lớn lao.

Chỉ có nhân vật mấu chốt mới đáng tin cậy.

Đế Túc, Ninh Vương, Vân Dao.

Chỉ cần Đế Túc muốn rời bỏ nàng, nàng liền thành công bước đầu tiên. Sau này khi Vân Dao trở về, phía bên Ninh Vương lại càng không cần nàng lo lắng.

Lộc Triều cũng không quá hốt hoảng. Rốt cuộc thì làm đối phương thích mình mới khó, chứ làm hắn chán ghét mình, vậy cũng đơn giản quá rồi!

Nàng nghĩ bụng rồi ngồi dậy, chậm rãi đi đến Bách Bảo các bên cạnh. Nguyên chủ tuy rằng là một phế nhân không có căn cơ tu luyện, nhưng không phải tục ngữ vẫn luôn nói sao! “Học sinh dở thì văn phòng phẩm lại nhiều”, Bách Bảo các này đúng là chứa không ít Linh khí pháp bảo mà nàng tốn một gia tài để mua về.

Lúc trước nguyên chủ cũng chính là ỷ vào việc mình có thật nhiều pháp bảo nên mới dám một người một ngựa chạy ra khỏi thành.

“Tiểu quận chúa muốn tìm gì ạ?” Xuân Nhi một bên đỡ nàng, một bên hoang mang nhìn nàng chọn chọn lựa lựa, không biết muốn tìm cái gì.

“Thất Tinh bảo kiếm của ta cất đâu rồi?”

Xuân Nhi liếc trộm nàng một cái, khẽ khàng trả lời: “Kiếm này… không phải là hàng giả sao ạ? Tiểu quận chúa bị lừa mất mười vạn lượng bạc, tức giận ngất trời bảo nô tì mang ném đi luôn rồi”

Lộc Triều kinh hãi: “Mười vạn lượng, ngươi ném đi luôn rồi?”

Thân là kẻ vì tu tiên mà hao hết tiền tài, Lộc Triều thấy lòng nàng đau như dao cắt.

Xuân Nhi lắc đầu: “Nô tỳ cảm thấy tuy rằng là giả, nhưng dù sao vẫn là một thanh kiếm rất xinh đẹp, nên đã trộm cất đi, xin quận chúa ngàn vạn lần đừng tức giận.”

“Ta không tức giận, ngươi đi tìm rồi đem đến cho ta, ta có việc cần dùng”

Xuân Nhi không dám cãi lời, vội vàng đi lục lọi, lát sau liền mang đến một thanh bảo kiếm thon dài toàn thân trắng tuyết. Vỏ kiếm khảm bảy viên đá quý màu sắc bất đồng nhưng đều vô cùng chói lọi. Kiếm tuệ rũ một bên cũng là do từng sợi tơ vàng bện thành, trông đến là hoa lệ khí thế.

Lộc Triều cầm nó trong tay, ai chà, còn rất là nặng đó, hèn gì có thể lừa được mười vạn lượng bạc của nguyên chủ.

Thất Tinh bảo kiếm là Thần Khí bản mạng của Cửu Thiên thần nữ. Sau khi Thần nữ lịch kiếp, Thất Tinh bảo kiếm liền không rõ tung tích.

Nguyên chủ từ nhỏ đều say sưa nghe về sự tích Cửu Thiên thần nữ trừ ma vệ đạo, cứu vớt thương sinh, liền vô cùng hâm mộ mà sưu tập tất cả các bảo bối có quan hệ với Thần nữ, cũng vì thế mà bị lừa không ít lần.

Nàng lại không biết, trưởng tỷ Vân Dao mà nàng ghét nhất, lại chính là Cửu Thiên thần nữ mà nàng thần tượng chuyển thế.

“Quận chúa tìm bảo kiếm để làm gì ạ ?” Xuân Nhi khó hiểu.

“Ngươi đừng động vào, dù sao ta cũng cần dùng đến nó” Lộc Triều dặn dò nàng, “Cũng không cho phép ngươi mách lẻo lại với Vương phi. Nếu không, ta liền đuổi ngươi đến Cẩm Lan uyển của Vân Tú!”

Xuân Nhi vội vàng đáp: “Nô tỳ tuyệt đối sẽ không nói!”

Nguyên chủ cùng Vân Tú thường xuyên đấu võ mồm. Xuân Nhi bên người nàng lại nhanh mồm dẻo miệng, lá gan lớn, không ít lần làm Vân Tú tức nổ phổi. Nếu giờ đưa nàng đi Cẩm Lan uyển, nàng đừng nghĩ có ngày trở về.

Lộc Triều rút Thất Tinh kiếm giả ra, dùng tay trái không bị thương múa may vài đường. Tuy nàng là phàm nhân, lại không có linh lực, nhưng vẫn còn ít kỹ năng phòng thân. Chỉ tiếc hiện tại thân thể này quá mức yếu nhược, thành ra động tác cũng cực kỳ mềm mại vô lực.

Bất quá, chừng đó cũng đủ làm Xuân Nhi xem đến trợn mắt há mồm: “Tiểu quận chúa múa kiếm trông đẹp mắt quá đi! So với mấy người tu tiên kia còn đẹp hơn nhiều!”

Lộc Triều cười cười, đương nhiên phải thế. Tuy giờ nàng vô dụng, nhưng cũng không đế mức không so nổi với vài kẻ tu tiên.

Nàng cẩn thận thu kiếm lại, trở về phòng tìm một ít sách vở giải trí để gϊếŧ thời gian.

Đêm đến Lộc Triều đã sớm rửa mặt chải đầu, chuẩn bị kê cao gối mà ngủ. Mấy ngày vừa rồi, nàng đều hôn mê, nên căn bản không biết Đế Túc thường trở về lúc nào.

Lần này, nàng vừa nằm xuống không bao lâu, liền nghe được nha hoàn bên cửa hô: “Cô gia đã trở lại.”

Sau đó rèm cửa được vén lên, thiến niên mặc hắc y một thân lạnh lẽo như sương tuyết chậm rãi đi đến. Dáng người hắn cao lớn đĩnh bạt, mặt mũi không lộ ra biểu tình gì, lại phảng phất một loại thần sắc như đi đòi mạng người ta.

Liễu Nhi liền thưa với Lộc Triều: “Vương phi đã phân phó, cô gia vẫn là nghỉ tại nơi này, nô tỳ không dám cản lại”

Lộc Triều đương nhiên biết không trông cậy gì được vào bọn họ, bởi thế chỉ là giả vờ giận dỗi quát nhỏ: “Ngươi đi xuống đi!”

Liễu Nhi mừng rỡ, bụng bảo dạ tiểu quận chúa rốt cuộc cũng nghĩ thông rồi. Nàng vội vàng chỉ huy các nha hoàn khác cùng nhau rút lui. Trong phòng nhất thời trở nên yên tĩnh, chỉ có âm thanh Đế túc khoát nước rửa mặt, róc rách dễ nghe.

Không bao lâu sau, lại có tiếng bước chân đi về phía giường bên này. Một bước rồi lại một bước, theo bóng hắn tới gần, một trận hàn ý dâng lên từ từ như tai họa đang bao trùm xuống.