Chương 4.1: Cùng ngâm thảo dược

Gian bên cạnh phòng ngủ chính là nhà tắm. Bên trong xây một bể tắm hình tròn, dẫn nước ôn tuyền vào, nhiệt độ bốn mùa đều ấm áp.

Phía trong bể tắm đặt một chiếc giường đơn làm bằng bạch ngọc thượng hạng. Liễn Nhi trịnh trọng bưng đến một hộp nhỏ bằng ngọc trong suốt, phía trong đặt một cành Viêm dương thảo đỏ tươi.

Sau đó Liễu Nhi nhẹ nhàng lui gót bước ra ngoài, khi rời đi còn cẩn thận buông màn đóng cửa.

Đế Túc ôm Lộc Triều đặt lên trên giường ngọc. Hắn cũng không do dự nửa phần, lập tức đứng dậy tháo bỏ đai lưng, xiêm y trải rộng, làm Lộc Triều phải vội vàng nhắm kịt mắt, không dám quay đầu.

Không phải là nàng ngượng ngùng đâu. Mà phàm là bất kỳ ai trên đời, hễ không cẩn thận liền bị sắc đẹp quyến rũ. Đế Túc lại là nam nhân tuyệt sắc nhất khắp cõi Lục Giới tự cổ chí kim, vang danh một cõi. Trong tiểu thuyết còn có một đoạn ngắn kể về việc công chúa Ma tộc tình cờ nhìn lén cảnh hắn tắm gội. Cảnh tượng kia quả thật có thể làm người đọc liên tưởng bay xa. Từ ngữ được dùng để mô tả thân thế Đế Túc là gì nhỉ? À, mãnh nam, đặc biệt mãnh.

Công chúa Ma tộc chỉ liếc mắt một cái liền trầm luân. Từ đó về sau, mỗi ngày đều thèm thuồng thân mình của Ma Tôn.

Ai dà, người ta chính là công chúa Ma tộc kiến thức khoáng đạt rộng rãi, thế mà còn không cầm giữ được. Huống hồ là Lộc Triều đời này còn chưa gặp qua mấy người nam nhân, quê mùa đến mức ni cô nhìn thấy cũng phải lắc đầu.

Nàng còn phải hòa ly với Ma Tôn đấy, không thể mỗi ngày ngồi đây mơ ước thân thể quyến rũ của Ma Tôn phải không?

Cho nên, nàng phải nhắm mắt làm ngơ!

Qua một lát, bỗng có một bàn tay ôm lấy nàng từ phía sau. Lưng nàng dán chặt vào l*иg ngực lạnh như băng, da đầu của Lộc Triều liền tê dại. Giây tiếp theo, đôi tay ấy lại quen cửa quen nẻo mà kéo tuột đai lưng của nàng.

Lộc Triều nghiến răng nghiến lợi nhả ra một câu: “Ngươi…… nhắm mắt lại…… nếu không…… ta…… gϊếŧ…… ngươi!”

Người phía sau không biết có nghe lọt tai không, càng không biết có làm theo hay không. Lộc Trều chỉ biết tay hắn không ngừng lại dù chỉ một khắc, liền lột bỏ toàn bộ quần áo của nàng xuống.

“……”

Máu nóng trong người nàng sôi trào trong chớp mắt, phừng phực mà đốt đến choáng váng đầu óc. Mặt nàng cực nóng, lỗ tai lại càng hồng, từng tấc từng tấc da thịt lại như chạm vào là phỏng.

Không biết qua bao lâu, da thịt người phía sau cũng trở nên nóng bỏng hơn. Hơi nước ấm ấp chậm rãi vây kín lấy nàng, nhàn nhạt vị thảo mộc, hương khí hỗn loạn lại tanh ngọt.

Thời khắc hơi nước bám vào da, cơ thể bỗng trở nên cực kỳ nhẹ nhàng thoải mái. Rõ ràng là không hề có làn nước bao bọc, nhưng cả người nàng cứ như rơi vào một đám mê bồng bềnh lửng lơ, lại vô cùng ấm áp. Nàng thoáng có cảm giác như lại trở thành một đứa bé, cuộn thành một khối nho nhỏ rúc sâu vào thân thể mẫu thân. Bốn phía yên bình an tĩnh. Đây là cảm giác mà từ khi chào đời đến nay, nàng chưa bao giờ cảm thụ được. Một loạn cảm giác yên ổn an toàn, tựa như đời này sẽ không ai tổn thương nàng được cả.

Giống như …. thời điểm một trăm năm trước, nàng và điện hạ sống nương tựa lẫn nhau.

Ánh trăng xuyên thấu qua ô cửa sổ, chiếu vào gương mặt bé nhỏ của nàng. Nàng úp mặt vào chân của điện hạ, ngủ đến mơ mơ màng màng. Tay của người vuốt tóc nàng nhẹ nhàng vỗ về. Nàng nhớ mãi mùi hương vương trên y phục của người, luôn nhàn nhạt mùi thảo dược chua xót.

Thời gian cứ như vậy mà yên tĩnh, tựa như vĩnh hằng.

Sau đó hắn thấp giọng mà nói: “Triều Triều, rời khỏi đây đến An Dương đi.”

Một khắc đó, tim nàng như bị đao cắt làm đôi. Lộc Triều mở choàng mắt, như là suýt chết đuối rồi bị vớt lên khỏi mặt nước. Nàng thở hồng hộc từng cơn, mà trên mặt, nước mắt vỡ tan từng giọt từng giọt lăn xuống.

Hơi nước tan đi, ấm áp cũng tan đi, nàng nằm cuộn tròn trong một l*иg ngực lạnh như băng.

Thế mà nàng lại ngủ quên mất, lại còn nằm mơ. Lộc Triều ra sức chớp mắt, ngăn nước mắt chảy ra, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía giá cắm nến. Ngọn nến đã đốt được một nửa, ít nhất đã qua một canh giờ.

Lộc Triều cảm thấy cả người đều thấy đen đủi. Nàng định vặn lưng giãy giụa, thì phát hiện thân thể vẫn cứ xụi lơ, không động đậy nổi.

Đáng sợ nhất chính là, nàng chỉ cần hơi động một chút, liền không tránh được da thịt cơ thể cọ xát vào nhau. Nhiệt độ trên người nàng một chút cũng không hạ, vẫn là đốt nàng đến run rẩy.

Ở phía sau Đế Túc hơi hơi thở dốc, Viêm dương thảo cực nóng trong cơ thể hắn tựa hồ cũng chưa hoàn toàn tiêu tán, hơi thở hắn còn độ ấm như cũ.

Hắn thật sự dựa vào nàng quá gần, hơi thở cũng dán sát mặt nàng, nhẹ nhàng phất qua như lông chim chạm khẽ. Một cảm giác tê dại quỷ dị từ trong xương cốt lại dâng lên.

Lộc Triều hết cách đành phải quay mặt đi.

Mà lúc này Đế Túc đột nhiên mở miệng, thốt ra lời nói đầu tiên kể từ lúc hai người gặp nhau.

Giọng nói thiếu niên có chút trầm thấp, vì vẫn lây nhiễm sức nóng Viêm dương thảo nên càng tràn ngập từ tính:

“Sao nàng hôm nay lại có màu đỏ?”

Lộc Triều: “?”

Nàng nhất thời không phản ứng lạ được, lời này của hắn là có ý gì.

Rất nhanh sau đó, Đế Túc lại nói câu thứ hai:

“Mấy ngày trước đây, nàng đều là màu trắng”

Lộc Triều sửng sốt, đột nhiên nàng chợt hiểu ra, sau đó nàng tức giận đến bốc khói trên đỉnh đầu.

Tên chó này, hắn chưa từng nhắm mắt lại. Từ lúc bắt đầu, hắn đều nhìn hết cả người nàng không sót một chỗ!

Không chỉ có nhìn hết rồi, lại còn có gan đi trêu chọc nàng?

Lộc Triều nổi giận đùng đùng ngẩng đầu, trừng mắt nhìn hắn. Đôi mắt vừa khóc xong lại đỏ hồng như thỏ.

Đế Túc chuyên chú mà nhìn sâu vào mắt nàng. Một lát sau, hắn lại chuyển ánh nhìn đến chóp mũi nhỏ nhắn vì khóc nên đỏ bừng bừng. Cuối cùng, ánh mắt hắn lại rơi vào đôi môi hồng nhuận tươi đẹp, mãi không dời đi.

Lộc Triều cũng là lần đầu tiên cẩn thận nghiêm túc đánh giá hắn. Trước đây chỉ có thể dựa vào mô tả của tiếu thuyết để hình dung, bây giờ cùng hiện thực so sánh, có thể thấy được một ít điểm khác biệt.

Đôi mắt hắn là màu xám nhạt nhẽo, sắc điệu lạnh lẽo gần như không có cảm xúc, mang đến cảm giác âm u rét lạnh. Nhưng nếu tinh tế nhìn kỹ, liền có thể phát hiện, con ngươi màu xám của hắn tựa như là trong suốt, không vẩn đυ.c bất kỳ tạp chất gì.

Lại có một cảm giác khá…… ngây thơ? vô tội? đơn thuần?

Lộc Triều liền ý thức được hai câu hắn vừa nói ra dường như không phải để trêu chọc nàng. Hắn có vẻ là thật sự không hiểu?

Tiểu thuyết chỉ mô tả hắn gϊếŧ chóc thành tính, vô tình vô dục, máu lạnh khí phách tắm máu Lục giới thế nào.

Nhưng mà hình như không có nói đến vị Ma Tôn này….vẫn rất non nớt a.

Cũng khó trách công chúa Ma Tộc mỹ diễm quyến rũ trăm phương nghìn kế đều không nhúng chàm được hắn. Khó trách hồ yêu mị thuật tinh thông thủ đoạn đầy mình ra sức rù quến hắn cũng bị bỏ ngơ.

Càng khỏi phải nói đến nữ chủ Vân Dao, cả ngày chỉ biết sống chết tìm ngược.