Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống

Chương 14: Rốt cuộc phạm tội gì

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đệ tử Tương Ngự Tông đưa Lận Khinh Chu đến cổng Sự Tịnh Đường như thường lệ.

Lận Khinh Chu nhảy xuống trường kiếm: "Đa tạ."

Đệ tử Tương Ngự Tông gật đầu rồi bấm quyết chuẩn bị rời đi.

"Khoan đã." Lận Khinh Chu đưa tay ngăn hắn lại, "Ta hỏi chuyện này được không?"

Đệ tử Tương Ngự Tông ngờ vực nhìn y.

Lận Khinh Chu: "Rốt cuộc người trong địa lao Vô Vọng kia đã phạm tội gì?"

Đệ tử Tương Ngự Tông nhíu mày nhìn Lận Khinh Chu chằm chằm rồi nghiêm nghị mở miệng: "Nếu ngươi chỉ tò mò nghe ngóng thì......"

"Không phải." Lận Khinh Chu trịnh trọng nói, "Ta đang hỏi nghiêm túc đó."

Đệ tử Tương Ngự Tông thấy ánh mắt kiên nghị và sắc mặt nghiêm túc của Lận Khinh Chu thì hơi bất ngờ, ánh mắt dịu xuống đôi chút rồi nói: "Tội ác của ma đầu kia......"

Lận Khinh Chu nín thở tập trung lắng nghe.

Tốt xấu gì người này cũng là đệ tử của Tương Ngự Tông danh cao vọng trọng, chắc sẽ không nói gϊếŧ người phóng hỏa ăn thịt con nít như Triệu Giáp đâu.

Đệ tử Tương Ngự Tông nghiến răng nghiến lợi: "...... Chất cao như núi!"

Dứt lời đệ tử Tương Ngự Tông tức giận ngự kiếm đi, không nhiều lời nữa.

Lận Khinh Chu: "......"

Mẹ nó nói vậy còn không bằng Triệu Giáp nữa!!!

Lận Khinh Chu đưa mắt dõi theo đệ tử kia đi xa rồi thở dài trở về nhà gỗ của tạp dịch ở chân núi.

Tới trước nhà gỗ y gặp được Triệu Giáp.

Triệu Giáp đang nhai một cọng cỏ đuôi chó, ngồi xổm trước cửa hóng gió cảm thán cuộc đời: "A, người này a, chính là một chữ a, a, nhân sinh này a, nó chính là hai chữ a."

Lận Khinh Chu giơ ngón cái lên: "A Giáp, ta tin ngươi là kẻ khôn giả ngốc!"

Triệu Giáp: "Í, Khinh Chu, ngươi từ đâu đến vậy?"

Lận Khinh Chu: "Ta đến từ thảo nguyên, sưởi ấm trái tim ngươi, tình ta không thay đổi, ôi tình yêu màu xanh."

Triệu Giáp: "Hát cái quái gì thế, mới một ngày không gặp đã bị người ta gõ thủng sọ rồi à? Mà ngươi có thấy Tiểu Niên đâu không?"

Lận Khinh Chu nhớ Tiểu Niên là tạp dịch ở chung phòng với họ, tướng mạo đáng yêu, vóc dáng mảnh khảnh, khí chất khá giống Liễu Nguyệt.

Lận Khinh Chu: "Không thấy, hắn làm sao?"

Triệu Giáp: "Bảy tám ngày rồi không thấy hắn nữa."

Lận Khinh Chu: "Bảy tám ngày? Không ai đi tìm hắn à?"

"Tìm làm gì." Tiền Ất từ trong phòng đi ra, trong tay cầm khăn vải rửa mặt, "Chắc làm tạp dịch khổ quá chịu không nổi nên trốn về nhà rồi, ta ở đây lâu nên biết rõ lắm, lúc nào mà chẳng có mấy người như vậy."

Lận Khinh Chu chưa quen lắm với thế giới này nên nghe Tiền Ất quả quyết cũng không để việc này trong lòng.

-

Đảo mắt đã đến đêm, trăng sáng sao thưa, Lận Khinh Chu xách thùng tới ao gần nhà gỗ múc nước rửa mặt.

Trăng sáng nhô cao, ánh trăng chiếu xuống nước lấp loáng, mấy tạp dịch xúm quanh ao trò chuyện.

Triệu Giáp: "Nghe nói mấy ngày nữa các tiên giả sẽ tụ tập ở Tương Ngự Tông đấy."

Tiền Ất: "Vì ma đầu kia chứ gì."

Lời bàn tán vọng đến tai Lận Khinh Chu, y đi tới hỏi: "Các ngươi đang nói người trong địa lao Vô Vọng kia à?"

"Đúng vậy." Triệu Giáp gật đầu, "Khinh Chu, ngươi từng tới địa lao Vô Vọng canh gác phải không? Có thấy ma đầu kia không? Có phải là cực kỳ đáng sợ, răng nanh nhọn hoắt, mắt to như chuông đồng, bắn ra tia sáng như sấm chớp không!"

Lận Khinh Chu: "...... Ngươi miêu tả cảnh sát trưởng mèo đen đấy à......"

Triệu Giáp: "Mèo đen khẩn trương là cái gì."

Lận Khinh Chu: "Rốt cuộc người trong địa lao Vô Vọng đã phạm tội gì?"

Đám người há miệng định trả lời.

Lận Khinh Chu vội nói: "Đừng nói gϊếŧ người phóng hỏa ăn thịt con nít nhé, ta nghe vô số lần rồi, có gì cụ thể hơn không?"

Triệu Giáp: "Có, ngươi biết Yến Tử Ổ ở núi An Phượng không? Một trong năm môn phái tu tiên lớn nhất, cả nhà bị ma đầu kia gϊếŧ sạch chẳng còn ai, nghe đồn lửa cháy bảy ngày bảy đêm, máu chảy tràn lan, tiên cảnh nhân gian biến thành địa ngục đáng sợ, chao ôi." Triệu Giáp vừa nói vừa run cứ như đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng cực kỳ bi thảm kia.

Tiền Ất: "Còn nữa, nghe nói Huyền Nhạc Tiên Tôn trong ngũ thánh bị hắn tra tấn đến chết, khϊếp thật."

Tôn Bính: "Ta biết một chuyện mà các ngươi không biết đâu, ma đầu kia từng biến một cô nương xinh đẹp thành con rối, sau đó thao túng các nam tử mà nàng mê hoặc được, gϊếŧ nhiều người lắm!"

Triệu Giáp không tin: "Thật hay giả thế? Chắc không phải ngươi nói bừa đấy chứ."

Tôn Bính: "Làm gì có! Cô nương kia ở trấn ta vốn rất hiền lành thùy mị, ai ngờ lại gặp phải chuyện xui xẻo này, thật đáng thương! Bởi vậy thị trấn chúng ta đã hoảng sợ rất lâu, may mà có một vị tiên tôn tới bắt lại cô nương đã biến thành con rối mới hết náo động."

Triệu Giáp phẫn uất: "Ma đầu kia thật xấu xa, chết một vạn lần cũng chưa đáng."

"Đúng đúng." Mọi người phụ họa theo.

Lận Khinh Chu không lên tiếng mà cúi đầu xách thùng gỗ đựng đầy nước về chỗ ở.

Y đυ.ng mặt Liễu Nguyệt vừa trở về trước nhà gỗ.

"Ơ? Khinh Chu? Chẳng phải ngươi đi canh gác địa lao Vô Vọng à? Sao về sớm thế?" Liễu Nguyệt kinh ngạc hỏi y.

Lận Khinh Chu: "Xảy ra chút chuyện nên không cần người canh gác nữa, còn ngươi sao về muộn thế? Nhiệm vụ quét dọn hôm nay nặng nhọc lắm à?"

Chẳng biết Liễu Nguyệt nghĩ gì mà khóe miệng nhịn không được cong lên, hắn mất tự nhiên ho khẽ mấy tiếng che giấu ý cười nhưng vô ích, bỗng nhiên túm lấy cổ tay Lận Khinh Chu kéo y đến góc vắng sau nhà gỗ.

"Khinh Chu ta nói ngươi nghe nhé, ta có chuyện vui lớn lắm." Giọng Liễu Nguyệt tràn đầy phấn khích.

Lận Khinh Chu kinh ngạc: "Ồ? Gì thế?"

Liễu Nguyệt: "Lúc quét dọn ta tình cờ gặp một đệ tử Tương Ngự Tông, hắn nói trong người ta có linh căn! Có thể tu tiên luận đạo đó!"

"Vậy sao?" Lận Khinh Chu nói, "Chúc mừng chúc mừng."

"Nhưng còn phải đo ưu khuyết của linh căn nữa." Liễu Nguyệt cười cong mắt, "Hắn dặn ta tạm thời đừng khoe với ai cả, ta cũng chỉ nói cho mình ngươi thôi, ngươi đừng nói ai biết nhé."

Lận Khinh Chu: "Ừ, ngươi yên tâm, miệng ta kín lắm."

Trước khi ngủ Liễu Nguyệt cứ cười tủm tỉm hát ngâm nga làm ai cũng xúm vào trêu ghẹo.

Sáng hôm sau, Lận Khinh Chu và Liễu Nguyệt cùng đến Sự Tịnh Đường nhận nhiệm vụ rồi tới Vấn Đạo Đài quét dọn.

Tiếng chim khách xuyên qua tán cây, sắc xanh rợp đường núi, Lận Khinh Chu cầm chổi tre nhìn bóng nắng loang lổ, lá rơi lả tả trước mắt, bỗng nhiên y nhớ nhà da diết, nhớ thành thị đầy rẫy cao ốc và xe cộ tấp nập.

Hệ thống đã nói có thể đưa y về nhà thì nhất định ở thế giới của y bây giờ chỉ mới trôi qua một tích tắc mà thôi.

Lận Khinh Chu dằn xuống cảm xúc rồi tiếp tục quét dọn, sau khi quét sạch lá rụng trên bậc thang, y cầm chổi đi tìm Liễu Nguyệt, đi tới thềm đá thì từ xa trông thấy Liễu Nguyệt đang nói chuyện với một người.

Bộ dạng người kia có vẻ đoan chính, thân mặc áo gấm, tay áo thêu hình ngọn lửa của Tương Ngự Tông, sau khi nói mấy câu với Liễu Nguyệt thì vỗ vai hắn rồi quay lưng đi.

Lận Khinh Chu đi tới thấy mặt mũi Liễu Nguyệt tràn đầy vui mừng không che giấu được, khóe miệng sắp ngoác ra tận mang tai.

"Người lúc nãy chính là đệ tử Tương Ngự Tông nói ngươi có linh căn đấy à?" Lận Khinh Chu hỏi.

Lúc này Liễu Nguyệt mới phát hiện Lận Khinh Chu tới, sau lúc giật mình thì gật đầu với Lận Khinh Chu rồi kích động nói: "Ừ, chính hắn đó, hắn nói tối nay dẫn ta đi đo linh căn."

"Tối nay?" Lận Khinh Chu nghi hoặc.

Cũng đâu phải việc gì lén lút, sao phải đi vào đêm hôm khuya khoắt chứ.

"Ừ!" Liễu Nguyệt vui mừng hớn hở.

Lận Khinh Chu thấy hắn vui sướиɠ như vậy còn tưởng có nguyên do gì đó mình chưa hiểu nên không hỏi thêm nữa mà chỉ nói chúc mừng.

Quét dọn xong hai người về Sự Tịnh Đường báo cáo, sau khi ăn tối Liễu Nguyệt một thân một mình rời đi, đến giờ tắt nến đi ngủ cũng chưa trở về.
« Chương TrướcChương Tiếp »