Chương 16

Nhóc quỷ bên kia ưỡn ngực ung dung bay vào phòng khách biệt thự. Vừa ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy trong phòng khách có hai người, vội vàng phanh gấp một cái, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ đứng yên tại chỗ.

Mục tiêu mới mà cậu đốt đèn l*иg quỷ cũng tìm không thấy, làm sao lại ở cùng một chỗ với lừa trọc thế này?!

Làm sao mà mục tiêu mới của cậu còn pha trà cho con lừa trọc kia nữa?!

Trên ghế sô pha trong phòng khách, người đàn ông cầm tràng hạt trong tay có khuôn mặt thanh tú, tướng mạo nhìn qua rất ôn hòa, không hề có ác ý.

Nhưng nhóc quỷ Mộ Bạch đứng trước cửa sổ thủy tinh trong phòng khách vẫn không dám tới gần, vẻ mặt kinh hoảng đứng yên tại chỗ.

Nếu như nói ma quỷ âm phủ sợ thứ nhất là âm sai, như vậy sợ thứ hai chính là đám hòa thượng và đạo sĩ.

Những con lừa trọc đó thường ghét ác như thù, trong mắt không dung nạp được bất kỳ tà ma quỷ quái nào. Một khi phát hiện tà linh sẽ ra tay không chút do dự. Gϊếŧ!

Tuy rằng cũng có một số ác quỷ cường đại có thể chiến đấu chống lại đám hòa thượng đạo sĩ kia. Thậm chí bọn họ còn chẳng sợ những pháp bảo phù chú trên người những tu sĩ đó.

Nhưng đừng nói đến việc tiếp cận với các nhà sư và đạo sĩ cầm tràng hạt trong tay, ngay cả tám vết sẹo trên đầu con lừa trọc trong phòng khách cũng đủ làm Mộ Bạch sợ hãi.

Cậu nhìn mục tiêu mới của mình ngồi trên sofa. Anh mặc áo sơ mi màu đen, cổ tay áo bằng phẳng xắn lên cao, một tay cầm bình sành màu tím, dáng người thẳng tắp. Anh nhếch môi, chậm rãi nói trong làn sương nước lượn lờ: "Đại sư, tôi nghi ngờ trong nhà tôi có quỷ."

Hoằng Huy ngồi ở sô pha đối diện sửng sốt, không hiểu tại sao người trước mắt đột nhiên nói với mình những lời như vậy.

Ngón tay Diêm Hạc cong lại, búng chén trà, tiếp tục nhếch môi chậm rãi nói: "Tôi nghe nói đại sư danh tiếng vang xa lẫy lừng, ác quỷ bắt được nhiều không đếm xuể."

"Tôi còn nghe nói mỗi khi đại sư bắt được ác quỷ, sẽ treo lên tượng Chung Quỳ. Chung Quỳ chính là vua của quỷ, thích nhất là bắt yêu ma quỷ quái nhỏ nhắm rượu."

"Không chỉ có như thế, đại sư còn có thể phong ấn các ác quỷ khác ở trong bình rượu, trăm năm không thấy ánh mặt trời. Đây là sự thật sao?"

Hoằng Huy: "???"

Hoằng Huy vẻ mặt mờ mịt nhìn người đàn ông đối diện, muốn hỏi bản thân mình trở thành đại sư từ khi nào? Chính mình lại có thêm sở thích bắt quỷ và phong ấn quỷ từ lúc nào?

Cậu chàng nín lặng một hồi lâu, mới chần chừ thốt ra một chữ: "Phải."

Diêm Hạc nhếch môi, tầm mắt nhìn về phía cửa sổ thủy tinh cách đó không xa, tựa hồ chỉ là vô tình hỏi: "Vậy đại sư, ngài có từng bắt nhóc quỷ thích mạnh miệng chưa? Ngài thường đối phó với loại quỷ này như thế nào?"

Nhóc quỷ Mộ Bạch cách đó không xa lúc trước còn giả vờ bình tĩnh ghé vào cửa sổ thủy tinh nghe lén. Nghe được lời nói phía sau, vẻ mặt cậu hoảng loạn rồi, lập tức vội vàng vàng bay lên, không dám dán sát vào cửa sổ thủy tinh nữa.

Cậu thậm chí ngay cả bữa cơm tối hôm nay cũng không định ăn, quay đầu bay đi mất hút.

Nhưng bay chưa được mấy bước, cậu lại nghe thấy người đàn ông trong phòng khách đột nhiên chuyển đề tài, trong giọng nói hình như mang theo một chút ý cười rất nhỏ, anh nói: "Nhưng là vừa rồi đại sư đều kiểm tra qua từ trên xuống dưới, trong nhà của tôi cũng không có ma quỷ gì, cực kỳ an toàn."

Anh còn hỏi thêm: "Đúng không?"

Hoằng Huy đối diện: "......"

Hoằng Huy vẻ mặt mờ mịt. Tôi nói căn nhà này không có ma quỷ lúc nào?