Chương 5

Diêm Hạc tạm dừng bút, anh ngẩng đầu hỏi: "Bên kia nói thế nào?"

Thư ký do dự một lúc nói: "Người trả lời là đệ tử của Hoằng Bạch đại sư, không phải Hoằng Bạch đại sư."

"Đệ tử của Hoằng Bạch đại sư nói mấy tháng trước Hoằng Bạch đại sư đã ra ngoài du lịch, không ai biết chắc chắn tung tích của đại sư."

"Đệ tử Hoằng Bạch đại sư còn nói nếu Tổng giám đốc Diêm có việc, có thể liên lạc với họ."

Diêm Hạc ừ một tiếng, anh đặt bút xuống nói: "Cho tôi phương thức liên lạc với đệ tử Hoằng Bạch đại sư."

Thư ký đưa phương thức liên lạc cho người ngồi sau bàn làm việc, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi văn phòng, nhân tiện đóng cửa lại.

Trong phòng làm việc, Diêm Hạc tựa lưng vào ghế, dựa theo phương thức liên lạc bấm số điện thoại.

Điện thoại rất nhanh đã được kết nối, nghe giọng đầu bên kia là một chàng trai còn trẻ tuổi, cậu ta cười nói: "Tổng giám đốc Diêm, đã lâu không gặp."

Diêm Hạc đơn giản chào hỏi, anh tựa lưng vào ghế, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, một lúc lâu mới lạnh nhạt nói: "Có thứ gì đó đã vào nhà tôi."

Giọng Hoằng Huy ở đầu dây bên kia lập tức trở nên nghiêm túc: "Lại bị quấn lấy?"

Diêm Hạc ừ một tiếng.

Từ khi anh còn nhỏ nhà họ Diêm đã phát hiện thể chất của anh không thích hợp, phát sốt càng giống như là bị ma quỷ ám, không khóc nháo cũng không quậy phá, thường xuyên ngủ sâu vài ngày mấy đêm không tỉnh lại, còn rất hay nói chuyện với không khí.

Nhà họ Diêm liền tìm Hoằng Bạch đại sư đến xem tướng bắt mạch cho anh, xua đuổi tà ma và bố trí lại phong thủy toàn bộ căn nhà. Lúc này mới làm cho tình trạng của Diêm Hạc lúc nhỏ khá hơn một chút.

Nhưng bởi vì thể chất cực âm của Diêm Hạc, mấy năm trước nhà họ Diêm lại có ân với Hoằng Bạch đại sư, vì thế Hoằng Bạch đại sư đã tặng cho anh một chuỗi Phật châu tử đàn cực kỳ quý hiếm để phòng thân.

Nếu ác quỷ có sát ý với anh, khi tới gần Phật châu sẽ lập tức hồn phi phách tán.

Có lẽ là ác quỷ treo cổ nhiều hơn, lực uy hϊếp tràn ngập, đã thật lâu Diêm Hạc không có bởi vì chuyện tà ma quấy phá mà tìm tới Hoằng Bạch đại sư.

Đệ tử của Hoằng Bạch thiên sư là Hoằng Huy cũng biết chuyện Diêm Hạc từng bị ác quỷ quấn thân, trầm ngâm một lát mới trịnh trọng nói: "Sư phụ hiện giờ không ở trong chùa, nhóc quỷ kia đã làm chuyện ác gì với Tổng giám đốc Diêm rồi?"

Diêm Hạc bị cướp chăn vào đêm qua: "......"

Anh trầm mặc một chút, mới chần chừ mở miệng nói: "Cũng không tính là chuyện ác gì lớn."

Hoằng Huy ở đầu dây bên kia ngưng trọng hỏi: "Nhóc quỷ kia trông như thế nào?"

Diêm Hạc: "Dáng vẻ thiếu niên, nhìn qua tuổi tác không lớn, không giống như các ác quỷ bên cạnh khác máu chảy đầm đìa."

Hoằng Huy trầm ngâm một lát: "Nhìn ra là quỷ gì không?"

Quỷ treo cổ sẽ thè lưỡi trợn mắt, quỷ đói chết thì là thân thể khô cằn bụng chướng lên, quỷ thông thường đều sẽ có chút đặc thù để phân biệt.

Diêm Hạc nghĩ đến nhóc quỷ đêm qua cuộn tròn trên giường ngủ ngon lành, vẻ mặt có chút kỳ quái nói: "Nhìn không ra."

Hoằng Huy suy nghĩ một hồi lâu, hắn thở dài nói: "Trình độ của tôi không cao, không thể giống như sư phụ tính ra tiểu quỷ kia rốt cuộc là quỷ gì."

"Mấy ngày nay tôi thay anh liên lạc với sư phụ một chút, xem có thể liên lạc được không, nếu liên lạc được tôi sẽ báo lại với anh ngay."

"Trong những ngày này anh phải chú ý đến vật kia nhiều hơn, tốt nhất có thể nhìn ra vật kia rốt cuộc là quỷ gì, có lai lịch ra sao, như vậy mới dễ tìm ra biện pháp đối phó."