Chương 7

Sau đó, Mộ Bạch dứt khoát len lén đi đến chỗ cửa kính ở phòng tắm, mắt sáng lấp lánh chờ mục tiêu mới tắm rửa bên trong.

Nền phòng tắm lát bằng đá cẩm thạch đen rất rộng rãi, sương mù mờ ảo lượn lờ, dưới vòi hoa sen có một người đàn ông đang đứng, thân hình anh cực cao, vai rộng eo hẹp, màu da tái nhợt, đường nét cơ bắp săn chắc mạnh mẽ.

Diêm Hạc đứng dưới dòng nước tắm, hai mắt nhắm lại, l*иg ngực hơi phập phồng, tóc trên trán được vuốt về phía sau mấy cái, lộ ra một khuôn mặt ưu tú, lông mày hoàn mỹ, sống mũi thẳng tắp.

Trong phòng tắm tràn đầy sương mù bay lượn, tuy anh nhắm mắt nhưng vẫn chính xác tìm được nút cảm ứng màu đen và nhấn xuống, dòng nước trên đỉnh đầu lập tức dừng lại.

Diêm Hạc vuốt mái tóc ướt sũng ra sau, anh vừa tắm xong ngẩng đầu lên đã thấy nhóc quỷ cả ngày không xuất hiện đang ghé vào cửa phòng tắm nhìn anh với ánh mắt lấp lánh.

Quang minh chính đại mà nhìn, không có một chút nào gọi là lén lút.

Diêm Hạc: "......"

Anh trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn vươn tay ra lấy khăn tắm vây quanh phía dưới.

Trên cửa kính, nhóc quỷ cúi đầu sau đó hừ một tiếng, kinh ngạc líu lưỡi nói: "Lớn như vậy..."

Giống như củ cải biến dị vậy.

Tiếng than thở của nhóc quỷ không hề nhỏ chút nào, cách cửa kính đều nghe được vô cùng rõ ràng.

Diêm Hạc bình tĩnh lau tóc, sau đó chậm rãi siết chặt khăn tắm.

Có lẽ anh biết nhóc quỷ trước mặt là quỷ gì rồi.

Tám chín phần mười là một nhóc quỷ háo sắc.

Mộ Bạch hăng hái bừng bừng ghé vào cửa kính phòng tắm, nhìn người đàn ông quấn khăn lông đẩy cửa phòng tắm ra, cậu lập tức đem những chuyện lớn lao trong đầu quẳng ra sau, nhanh như bay chạy về phía giường ngủ.

Chỉ là mục tiêu mới của ngày hôm nay hơi có chút khác biệt so với ngày hôm qua thì phải.

Người đàn ông quấn khăn tắm thường xuyên ngẩng đầu lên, như thể anh đang xác nhận điều gì đó.

Mộ Bạch hồn nhiên không hề biết trong mắt người ta mình đã biến thành một nhóc quỷ háo sắc từ khi nào. Hiện giờ cậu đang ân cần thổi hương liệu an thần trợ giúp giấc ngủ.

Nhìn nhóc quỷ giống y như ngày hôm qua, ngồi chồm hổm trước tủ đầu giường phồng má thổi hương liệu an giấc giúp anh, bộ dáng lộ ra có vài phần ngoan ngoãn mềm mại.

Diêm Hạc tùy tiện lau tóc, hơi nhíu mày suy nghĩ, nhóc quỷ trước mặt nhìn trông còn đang độ thiếu niên mạnh khỏe, tuổi tác cũng không lớn.

Thậm chí thoạt nhìn so với cháu trai mới tốt nghiệp đại học của anh còn nhỏ hơn, tuổi còn trẻ như vậy sao lại trở thành một con quỷ háo sắc thế này?

Chuyện này nhìn qua dường như có chút không phù hợp với nhóc quỷ lắm.

Thế nhưng chỉ một giây sau, Diêm Hạc trơ mắt nhìn nhóc quỷ vui vẻ cởi giày, lăn long lóc bò lên trên giường anh, còn quay đầu lại nhìn anh với ánh mắt lấp lánh tràn đầy mong chờ.

Diêm Hạc: "......"

Anh thậm chí còn nhìn thấy nhóc quỷ vỗ vỗ chăn, dường như là gấp không chờ nổi thúc giục anh mau mau lên giường để còn cùng nhau ngủ.

Người đàn ông buông khăn lông trong tay xuống, vẻ mặt có chút phức tạp.

Nửa giờ sau.

Trong căn phòng ngủ tối đen như mực, trên giường lớn màu xám nhạt, tư thế ngủ của người đàn ông ngay ngắn chỉnh chu, giống y như hôm qua hai tay đặt trên vùng bụng, hô hấp vững vàng, hai mắt nhắm chặt ngủ say.

Mộ Bạch cao hứng bắt đầu cẩn thận bò lên, tay chân cậu rón rén đè từng chút một, sau đó yên tâm bắt đầu làm một con quỷ áp giường.

Nhóc quỷ cậu đây đã mất cả trăm năm mới tìm được một mục tiêu mới có thói quen sinh hoạt ngủ sớm dậy sớm như này.