Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mọi Người Đều Cho Rằng Tôi Là Thế Thân

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tần Chi Ngộ yêu cầu hỗ trợ mở tăng tốc, dẫn dắt đồng đội của mình đem con hổ lẻ loi này vây lại đánh chết. Trong game tại thời điểm này, tốc độ hồi sinh của đối thủ đã không còn kịp so với tốc độ soát lính nữa, việc bỏ chạy chỉ làm kéo dài việc kết thúc trò chơi

Chiến thắng đến một cách dễ dàng.

Tần Chi Ngộ trực tiếp nhận được từ DS mười Thập Long Vương như mong muốn, cộng với số lượng trước đó, tổng cộng là 29 Long Vương.

Trận này chơi hơi lâu, chỉ khi thông báo "Victory" vừa sáng lên, Tiểu Viễn đã không chịu nổi, vừa cử động ngón tay, vừa nói chuyện với bình luận muốn kết thúc phát sóng.

Tần Chi Ngộ nhìn thời gian, thấy đã sắp đến cũng giờ rồi, chơi nhiều hơn một chút sẽ bị cấm thi đấu, cậu nói lời tạm biệt, sau đó nhanh chóng kết thúc phát sóng và thoát khỏi phòng.

"Ăn cơm không?" Tiểu Viễn khoác tay lên vai Tần Chi Ngộ, nghiêng người hỏi.

Tần Chi Ngộ đã quen với thói quen của Tiểu Viễn, nhưng cậu còn có một số việc phải làm.

Tần Chi Ngộ: "Cậu đi trước đi, tôi sẽ đi sau."

Mấy trận vừa rồi, mặc dù đã thắng rất đẹp, nhưng có vài lần Tần Chi Ngộ cảm thấy mình có thể chơi tốt hơn, đặc biệt là khi bị bao vây ở rừng của đối phương, nếu là thao tác Du Giới, cậu nghĩ mình có thể thoát ra an toàn.

Tần Chi Ngộ muốn tìm trên mạng, xem chiếc nhẫn Du Giới của mình được cất ở đâu khi còn là General.

Cậu có hai tài khoản Du Giới, một tài khoản chính thức được liên kết với tài khoản thi đấu, nên đã được trả lại cho câu lạc bộ, một tài khoản nhỏ được giữ ở nhà, không biết sau khi cậu chết đã được mang đi đâu.

Cậu mơ hồ nhớ lại khi còn trẻ, não động, cậu đã ký một bản di chúc, lúc đó cậu cảm thấy một mình không có gì để lo lắng, nên đã sớm chuẩn bị hậu sự cho mình.

Người thừa kế được chọn cũng rất tùy tiện, cậu chọn ngẫu nhiên một người cảm thấy có duyên với mình ở trại trẻ mồ côi mà cậu ở, có biết tùy tiện đến mức nào không? Tên, địa chỉ, hoàn toàn không biết, ngẫu nhiên chọn một số thứ tự từ danh sách, dùng sinh nhật của Tần Chi Ngộ làm số.

Nếu không phải cậu đã chết, người được chọn có lẽ cũng không biết.

Du Giới hẳn là ở chỗ hắn.

Nghĩ đến đây, cậu mở trò chơi, theo ký ức nhập một cái tên Marshal, phát hiện không bị đổi tên, lật qua lật lại thành tích chiến đấu, vẫn dừng lại ở hai năm trước, cậu nhấn thêm bạn bè, nếu người đó nhớ ra đăng nhập vào, có lẽ có thể thông qua.

Vừa hoàn thành hành động này, cậu đã dừng lại ngón tay, nhớ ra một việc quan trọng.

Nếu thật sự người đó nhận được, sau khi thêm bạn bè làm sao để nói với hắn được.?

Tôi là người đã chết, miễn phí gửi cho tôi?

Tần Chi Ngộ thở dài, hơi hối hận vì hành động vô ích của mình, thoát khỏi trò chơi, tay chống vào bàn để rời khỏi ghế chơi game.

Quên đi, vẫn là đi cầu ông chủ phát lương cho cậu trước đi.

Tần Chi Ngộ mở cửa phòng tập, đi đến phòng của Thời Thâm, không biết anh có ở trong phòng hay không, giơ tay gõ cửa.

Cửa là loại cửa gỗ rất thông thường, Tần Chi Ngộ gõ lên phát ra tiếng "đong đong".

"Vào."

Tần Chi Ngộ xoay tay nắm cửa, nghiêng người mà đi vào phòng Thời Thâm, ép bản thân phải bỏ qua khuôn mặt của mình khắp phòng, trước tiên cười với Thời Thâm ngồi trước bàn.

Như là không chịu nổi biểu tình của cậu như vậy, Thời Thâm chỉ liếc cậu một cái, liền quay đầu đi, máy tính xách tay trên bàn phát lại cuộc tập huấn hôm nay, bên cạnh có quyển sổ được trải ra, có lẽ là đang ghi lại chi tiết trận đấu.

"Có việc gì thì nói đi, đừng cười ngớ ngẩn như vậy." Thời Thâm mắt vẫn không rời khỏi màn hình, trên sống mũi cao thẳng có đeo kính.

Tần Chi Ngộ xoa xoa tay, trước tiên nói một câu mở đầu cậu cho là có thể rút ngắn khoảng cách: "À, ông chủ anh còn bị cận thị à?"

Thấy Thời Thâm quay đầu nghi hoặc nhìn cậu, Tần Chi Ngộ duỗi tay chỉ chỉ lên mũi mình.

Thời Thâm nhíu mày: "Chống ánh sáng xanh."

Quyền Chi Ngộ: "Ồ ồ."

Căn phòng nhất thời rơi vào im lặng.

"..." Thời Thâm tháo kính ra xoa mi tâm, bất đắc dĩ nói: "Nếu cậu có việc thì nói thẳng, không có việc ra ngoài."

"Chính là, tôi muốn nói..." Tần Chi Ngộ kéo dài giọng điệu, trước khi kiên nhẫn của Thời Thâm tiêu hao hết cuối cùng mới nói ra yêu cầu của bản thân: "Tôi muốn ứng trước lương."

Thời Thâm nghẹn lời: "Chỉ có cái này ?"

Tần Chi Ngộ gật đầu: "Đúng vậy."

Thời Thâm sờ sờ di động, mở khóa ném cho Tần Chi Ngộ: "Thông tin cá nhân của cậu còn chưa đăng ký, tôi có thể ứng trước cho cậu từ tiền cá nhân, cậu tự thêm wechat tôi đi."

Tần Chi Ngộ nhận điện thoại nhìn màn hình chính, tìm biểu tượng WeChat, nói : "Kỳ Lân phát sóng, ông chủ rảnh rỗi cũng xem phát sóng trực tiếp à."

Vừa nói xong, cậu cảm thấy mình nói một câu vô nghĩa, Thời Thâm cũng là tuyển thủ của Mars, có một ứng dụng trực tiếp không phải là rất bình thường sao?

Không ngờ Thời Thâm lại đột nhiên đứng dậy, cái bàn bị động tác dữ dội của anh lay động, phát ra âm thanh "cạch" chói tai.
« Chương TrướcChương Tiếp »