Chương 17

Sáng sớm hôm sau, là ngày đầu tiên bắt đầu dốc lòng dưỡng sinh, Tần Chi Ngộ dậy rất sớm, chạy trên chiếc máy chạy bộ trong khu vực tập thể hình ở lầu hai.

Tiểu Viễn đi ngang qua liếc mắt một cái, từ bỏ ý định đi ăn sáng, khuỷu tay dựa vào lan can: "Sớm như vậy, cậu dậy lúc mấy giờ? Tôi còn tưởng là ông chủ."

Tần Chi Ngộ thở hổn hển: "Dậy lúc bảy giờ, bây giờ mấy giờ rồi? Ông chủ cũng thích dậy sớm tập thể dục à?"

Cậu lúc đầu vốn không nhận ra, nhưng chạy một lúc mới phát hiện ra cơ thể này có lẽ không vận động nhiều.

Cảm giác còn chưa chạy được bao lâu, mồ hôi đã bắt đầu rơi xuống.

Thực chịu không nổi, phải từ từ thực hiện từng bước một thôi.

"Sớm như vậy!" Tiểu Viễn sửng sốt, mở điện thoại lên nhìn thời gian: "Bây giờ là bảy giờ rưỡi, theo lẽ thường ông chủ đã phải ở đây rồi..."

Lời còn chưa dứt, cách cửa dẫn vào phòng tập vang lên, Tần Chi Ngộ vừa lúc dừng máy chạy bộ, lấy khăn lau lau mồ hôi trên người, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Thời Thâm cầm tay nắm cửa, đáy mắt vừa xanh vừa đen, ngay cả đôi mắt màu hổ phách cũng tối hơn.

Anh nhìn qua và cau mày.

Tiểu Viễn nhỏ giọng phun tào: " Ông chủ hình như không nghỉ ngơi tốt."

Tần Chi Ngộ người làm cho Thời Thâm một đêm không ngủ được vẫy vẫy tay, hướng về phía Thời Thâm chào hỏi, cười rạng rỡ như hoa hướng dương.

Thời Thâm vô thức nới lỏng lông mày, lại vô thức nhớ tới cái gì đó, lông mày lại nhíu vào một chỗ.

Tần Chi Ngộ chứng kiến lông mày Thời Thâm co giật, tức khắc cảm thấy ông chủ không hổ danh là ông chủ.

Nhìn cái đáy mắt xanh đen này, giống như là một đêm không ngủ được, chắc là đang nghiên cứu con đường đi của Mars, nhưng nghiên cứu cả đêm không có kết quả, lo lắng đến mức lông mày cũng nhíu lại.

Nghĩ đến tối qua cậu đi tìm ông chủ xin ứng trước tiền lương, có thấy cuốn sổ trên bàn của anh, Tần Chi Ngộ càng khẳng định được suy nghĩ của mình.

Một loại đau lòng và áy náy nhất thời tràn ngập trong nội tâm Tần Chi Ngộ.

Cậu cũng là thành viên của Mars, làm sao có thể để cho ông chủ một mình gánh vác áp lực lớn như vậy?

Cậu đặt chiếc khăn lại vị trí ban đầu, bước nhanh về phía Thời Thâm đang cau mày.

"Ông chủ có việc trong lòng?" Tần Chi Ngộ thử thăm dò hỏi.

Cậu trước đây chính là học từ Hình Thiên rằng phải quan tâm đến ông chủ, tục ngữ nói gần vua như gần cọp, ông chủ cũng gần như vậy. Chính mình ra trận vẫn là lần đầu tiên, trong lòng vẫn có chút không yên.

Cậu cẩn thận quan sát động tác và biểu hiện của Thời Thâm, nhưng phát hiện ra dường như lông mày của ông chủ càng nhíu sâu hơn.

Thời Thâm: "Cậu biết?"

Đó là đã thừa nhận rồi.

Tần Chi Ngộ thở phào nhẹ nhõm: "Tôi đương nhiên biết, liếc mắt một cái liền nhìn ra."

"?"

Thời Thâm nhìn với ánh mắt dò xét, điều này làm cho Tần Chi Ngộ càng thêm lớn mật nói tiếp: "Vấn đề này rất dễ giải quyết, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, những gì phải có sẽ có thôi."

Tần Chi Ngộ cảm thấy mình đã rót một bát canh gà lớn, nhưng lại không nhận ra Thời Thâm nhìn cậu với ánh mắt phức tạp, cuối cùng ánh nhìn dừng lại trên khuôn mặt của cậu.

Cả căn cứ là thiết kế chạm rỗng, bây giờ là buổi sáng, ánh nắng vừa có thể chiếu qua vòng tròn ở giữa vào hai người họ.

Tần Chi Ngộ vừa tập thể dục xong khuôn mặt có chút tái nhợt, nhưng đôi môi lại do bị sung huyết mà đỏ rực, nốt son dưới mắt trái cũng giống như một chấm hoa mai đỏ trong tuyết, vừa quyễn rũ vừa diễm lệ.

Hầu kết Thời Thâm không kìm lòng được cuộn lên xuống.

"Ra nhiều mồ hôi thế này không thoải mái, về đi tắm đi. Sáng hôm nay không huấn luyện, chiến đội sẽ an bài cho người chụp ảnh tuyên truyền cho cậu."

Giọng nói lạnh lùng của anh trước sau như một.

Chỉ là vừa nói xong, anh liền quay người đi xuống căn tin dưới lầu, bóng lưng vội vàng giống như là chạy trốn.

Tần Chi Ngộ sững sờ tại chỗ, bả vai bị người phía sau nhẹ nhàng vỗ, cậu quay người lại.

"Cậu dám cùng ông chủ trò chuyện?" Tiểu Viễn trợn mắt há hốc mồm.

"Làm sao? Anh ấy cũng không phải là rất hung dữ mà?" Tần Chi Ngộ bối rối hỏi.

"Hung dữ thì không hung dữ..." Tiểu Viễn gãi gãi đầu, biểu tình có chút khó xử: "Chỉ là anh ấy là ông chủ mà, cho dù giờ là đội trưởng của chúng ta, nhưng cũng phải phân biệt rõ ràng chứ?"

"..." Tần Chi Ngộ cũng thấy ông chủ nên cùng họ phân biệt rõ ràng, nhưng nếu muốn cùng nhau thi đấu thì chắc chắn không thể như vậy.

Có suy nghĩ này chắc chắn không chỉ có mỗi Tiểu Viễn.

Thấy Tần Chi Ngộ im lặng, Tiểu Viễn đột nhiên nhớ ra những lời đồi đại về việc Tần Chi Ngộ làm sao có thể đến đội Mars.

Tần Chi Ngộ lớn mật như vậy, còn thái độ của ông chủ trông cũng không có gì kháng cự, việc này ngay cả khi chỉ là suy đoán nhưng hơn nửa chắc cũng là là thật.

"À tôi hình như mới nghe thấy hôm nay cậu chụp ảnh công bố?" Tiểu Viễn cứng nhắc đổi chủ đề.

"Ừ, đúng vậy." Tần Chi Ngộ trong lòng đang nghĩ, về việc nên làm sao để giải quyết vấn đề khoảng cách giữa các thành viên, nên có chút lơ đãng.

Tiểu Viễn nhìn thấy cậu có chút lơ đãng, tìm một cái cớ, chạy trốn xuống ăn sáng.