Chương 8

Cậu nhân lúc Thời Thâm đang tìm quần áo lặng lẽ nhìn thoáng qua, quần áo bên trong không giống như cậu nghĩ, đều là kiểu dáng bình thường, không có nhãn hiệu.

Hành động lén lút này bị Thời Thâm nhìn thấy, hầu kết anh khẽ động hỏi: "Sao vậy."

Tần Chi Ngộ bị phát hiện cũng không xấu hổ, ngược lại thoải mái mà trả lời anh: "Tôi tưởng tủ quần áo của ông chủ hẳn là có rất nhiều nhãn hiệu."

"..." Thời Thâm cởϊ áσ sơ mi ra, mặc cái áo vừa từ tủ lấy ra, không kiêng dè Tần Chi Ngộ còn ở đây.

Nửa người trên trần trụi mà lộ ra trước mặt Tần Chi Ngộ mà không có bất cứ sự che chắn nào, khối cơ bắp rõ ràng có thể thấy chủ nhân của nó thường xuyên rèn luyện ở phòng tập thể hình.

"Ông chủ dáng người không tồi" Tần Chi Ngộ cười tủm tỉm trêu ghẹo.

Thời Thâm có chút nghẹn lời, anh nhíu mày, cầm chiếc áo sơ mi vừa thay: "Không cần gọi tôi là ông chủ, về sau chúng ta sẽ là đồng đội, gọi Thời Thâm là được."

Quả nhiên không làm giá.

Tần Chi Ngộ mỉm cười đồng ý.

Nửa tiếng sau, bọn họ xuất hiện ở trung tâm thương mại lớn nhất thành phố A.

Cách trang trí của trung tâm thương mại nhìn rất sang trọng và cao cấp, trên đỉnh đầu trang trí bằng pha lê toả sáng rực rỡ

Toàn bộ khí chất tiền bạc của trung tâm thương mại này khiến Tần Chí Ngộ nản lòng.

Tần Chi Ngộ đời trước cũng đã từng đến đây, tiền thưởng cậu giành được từ các giải đấu khi đánh thắng cùng với tiền lương mà chiến đội đưa ra cũng không hề nhỏ.

Nhưng ở đây, trong ấn tượng kiếp trước của cậu khi đến đây là được các đồng đội giật dây đi cắt tóc, nghe nói là có cái app nói nơi này có một cửa hiệu cắt tóc tay nghề đặc biệt tốt.

Nội tâm cậu không yên theo sát Thời Thâm phía sau, bất lực nhìn anh đưa cậu là cửa tiệm quen thuộc kia.

Đại khái chính là vận mệnh của con người là lại dẫm lên vết xe đổ kia.

Tần Chi Ngộ mặt không chút thay đổi ngồi lên chiếc ghế màu vàng rực rỡ của tiệm, mông vùi vào bọc ghế da mềm mại, cái tấm vải màu vàng như hoàng đế được bao quanh trước mặt, chất vải mềm mại nhét vào cổ, cổ lạnh buốt, Tần Chi Ngộ không khỏi rùng mình một cái.

Thời Thâm cầm diện thoại trao đổi kiểu tóc với Tony, khuôn mặt anh vốn đã thâm thuý lại bị ánh sáng xanh chiếu lên, giống như một kỵ sĩ thời trung cổ bước ra từ một bức tranh, nhưng mà vẻ mặt không cười của anh nhìn qua có chút nghiêm túc.

Hai người nói chuyện không rõ ràng, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn về phía Tần Chi Ngộ.

Cuối cùng Thời Thâm gật đầu, Tony ra hiệu "Ok" như là đã đạt được sự đồng thuận nào đó.

Tần Chi Ngộ đối với loại hoành vi đối với kiểu tóc của cậu này không phản cảm — Thời Thâm là ông chủ, tiền cũng là ông chủ trả, ông chủ muốn làm như thế nào thì là thế đấy.

Cho dù có cạo logo trên tóc, cậu cũng sẽ cảm thấy tuyệt vời và rất đẹp trai!

Cậu đã học nó từ lão Hình, hắn nói rằng khi đối phó với ông chủ phải có loại công phu liếʍ cẩu này.

Không biết khi Thời Thâm mắc lỗi trên sân thi đấu, lão Hình có dám mắng hắn không.

———-

Tác giả có điều muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Rạp hát nhỏ: Trò chuyện riêng

【 Tiểu · Giao Tế Hoa · Viễn 】: Anh Quân thế nào rồi, gặp được không?

【 Thanh Thanh Tử Quân 】: Đừng hỏi, tôi cái gì cũng không biết.

【 Tiểu · Giao Tế Hoa · Viễn 】: ? Tốt nhất là vậy.

——

Thứ hai, tầng hai của căn cứ Mars.

"Ha a ——"

Gia gia mở cửa phòng, cào mái tóc đã thành ổ gà của mình, vuốt khuôn mặt trẻ con còn ngái ngủ của hắn rồi đi đến phòng huấn luyện. Theo sau là các thành viên khác của chiến đội Mars.

Giải thi đấu mùa xuân vừa mới kết thúc, còn một thời gian nữa mới đến giải mùa hè, toàn chiến đội Mars còn có hoảng thời thả lỏng, nhưng thứ hai vẫn phải huấn luyện.

Nhưng thức dậy vào sáng sớm như vậy quả thực rất khó khăn, toàn bộ thành viên đội ngũ như một đàn cương thi, bộ giáng mỗi người đều lôi thôi, đứng thẳng thân mình, như thể linh hồn đã thoát ra khỏi cơ thể nhưng cơ thể vẫn đang di chuyển.

Gia Gia đẩy phòng huấn luyện ra, phát hiện bên trong đã có người, hắn híp mắt nhìn thoáng qua, đôi mắt vốn không mở to được bây giờ liền mở to.

"Chúa ơi!"

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, "Rầm" một tiếng cửa phòng đóng sầm lại.

Tần Chi Ngộ đang ngồi trong phòng huấn luyện, tháo tai nghe xuống, bối rối quay đầu, nhưng lại chỉ thấy cánh cửa đóng chặt.