Chương 4.3

Hai viên nhũ hoàn run rẩy mà đứng lên, tụ thành một màu hồng kiều diễm ướŧ áŧ ở đầṳ ѵú.

Ân Quyết ném vỏ kiếm xuống đất, duỗi tay nắm ta trước ngực song châu.

Ta không khắc chế được mà than nhẹ một tiếng, qua một lúc lâu, mới miễn cưỡng phục hồi tinh thần lại, “Dừng tay! Ta là sư huynh của ngươi, ngươi không thể……” “Không thể cái gì?” Ân Quyết tuy đang cười nhưng đáy mắt lại là một mảnh lạnh lẽo, “Ta tuy gọi ngươi một câu sư huynh, nhưng ngươi và ta đều biết, ngươi chỉ là cái lô đỉnh mà thôi.

Tu chân giới không có môn phái nào sẽ thu đệ tử có thể chất lô đỉnh, ngươi nói, nếu ta đem thân phận của ngươi báo cho tông chủ, ngươi sẽ như thế nào?”

Ta sẽ như thế nào? Sẽ bị đoạt lại thân phận đệ tử Trường Không Kiếm Tông, bị tu sĩ đại năng dưỡng ở trong động phủ, trở thành một lô đỉnh ai cần cũng có thể chơi. Từ đây, đoạn tuyệt với chuyện tu hành, trở thành một con chim trong l*иg,giúp người tìm niềm vui? Nhân sinh như vậy, thật đáng buồn.

Ta mặt xám như tro tàn, run run nói không ra lời.

Ân Quyết đem ta đẩy ngã trên mặt đất.

“Hảo hảo nhận rõ thân phận của chính ngươi,” hắn lạnh lùng nói, “Tuy không biết cấp bậc lô đỉnh của ngươi ra sao, nhưng mà đã bị người dùng qua, lại tùy ý vứt bỏ ở chỗ này, như vậy ngươi cũng không phải là mặt hàng hiếm thấy.

Làm lô đỉnh, ngươi không có quyền tùy hứng.”

Trầm mặc một lát, “Vì sao phải làm nhục ta như thế……” Ân Quyết có ác ý ddoois với ta, cũng đã không phải ngày một ngày hai.

Thân thể lô đỉnh chẳng qua chỉ là lý do để hắn lăn lộn ta mà thôi.

Từ rất lâu về trước đã như vậy, trào phúng châm biếm, nơi chốn đều nhằm vào ta.

Nhưng ta lại chưa từng trêu chọc hắn.

Ánh mắt Ân Quyết ngày càng lạnh.

Hắn bẻ hai chân ta ra ép lên trước ngực ta, ánh mắt nhìn thẳng vào động bí ẩn phía sau.

Đó là nơi giải tỏa du͙© vọиɠ, cũng là nơi dơ bẩn.

Vỏ kiếm lạnh băng đẩy vào trong đó mang đến hơi lạnh thấu tận xương.

Ta run lên một chút, đôi tay bị kiếm khí trói trên đỉnh đầu, không thể động đậy, trong lòng biết, chính mình sẽ phải chịu sự làm nhực tiếp theo.

Rất nhiều thứ đều giống như quá khứ

Chỉ có nhẫn nại, hoặc cưỡng bách chính mình đi bỏ qua.

Ta nhìn lên bầu trời đêm, thấy trăng tròn như bàn cùng với rất nhiều sao.

Cảnh sắc này vào tối nay ta đã xem qua rất nhiều rồi.

Sao trời lộng lẫy, ánh trăng ngàn dặm.

Xác thật, rất đẹp.

Chỉ là, có du͙© vọиɠ thiêu đốt, đốt thân thể ta như hòa vào thiên địa.

Mơ hồ hình như màn đêm cũng trải một màu đỏ.

Thiên địa vì lò luyện, chúng sinh toàn khổ sở.

Nhưng tuyệt cảnh…… Chưa chắc không thể có một đường sinh cơ.

Ta nhắm hai mắt lại.

“Sư huynh, ngươi biết không?” âm thanh sâu kín của Ân Quyết vang lên, “Ta chán ghét nhất, chính là bộ dáng không nhận rõ hiện thực này của ngươi.”