Chương 1.2

Lâm Giai Tịch nắm chặt giỏ trúc: "Không làm phiền Tiêu ca ca, ta có thể tự tay đưa cho chân nhân."

Huynh tránh ra đi, vừa rồi đưa cho huynh huynh không nhận, giờ lại muốn làm gì? Đồ nam nhân vướng víu.

Tiêu Thế An lấy ra một chiếc đĩa không, dùng đũa gắp hai miếng điểm tâm từ giỏ trúc rồi trả lại giỏ cho Lâm Giai Tịch: "Pháp khí đi lại của Đại sư huynh có vòng bảo hộ, cô nương không tới gần được đâu."

Lâm Giai Tịch giật mình, buông lỏng tay ra: "Vậy à." Không hiểu lắm, nhưng nghe có vẻ rất lợi hại, quả nhiên là tiên nhân!

Trúc Ẩn Trần nói: "Thời gian không còn sớm, e rằng không lâu nữa sẽ có mưa, cô nương nên về nhà sớm, đừng để ướt áo váy."

Lâm Giai Tịch đáp: "Vâng."

Tiên nhân nói chuyện thật dịu dàng, giọng nói cũng thật dễ nghe.

Tiên nhân nói gì nhỉ, sắp mưa à?

Lâm Giai Tịch ngẩng đầu nhìn bầu trời, mây đen dần dày đặc.

Nhà nàng ta vốn làm nông, từ nhỏ tai nghe mắt thấy cũng hiểu được ít nhiều cách nhận biết thời tiết, trời này quả thật sắp mưa, nhìn độ dày của mây chắc là một trận mưa lớn.

"Ah! Trong sân còn phơi hoa hoè chưa lấy vào, ta phải về trước, tạm biệt chân nhân, tạm biệt Tiêu ca ca." Lâm Giai Tịch chợt nhớ ra việc quan trọng, vừa nói vừa chạy về nhà.

Khi nàng ta ra ngoài trời vẫn còn nắng, sao giờ lại thay đổi nhanh vậy.

Đôi mắt Trúc Ẩn Trần chứa ý cười trêu chọc: "Xem ra sức hút của đệ không bằng hoa hoè phơi trong sân nhà nàng ấy rồi."

Tiêu Thế An bất đắc dĩ: "Đại sư huynh, nàng ấy chỉ là một đứa trẻ thôi."

Trúc Ẩn Trần khẽ gật đầu, quả thật đóa hoa đào này của sư đệ chàng vẫn còn quá nhỏ, cô nương họ Lâm vừa rồi chưa nói tới trưởng thành, nhìn thể hình ước chừng chưa đầy mười lăm tuổi.

Nếu thằng nhóc này thật sự động tâm tư với tiểu cô nương, vậy những năm qua chàng truyền thụ tư tưởng đạo đức cho hắn coi như uổng phí.

Có điều đóa hoa đào của tiểu sư đệ này không chỉ có một.

Trúc Ẩn Trần nói: "Bà chủ khách điếm lần trước cũng không nhỏ, còn có đạo hữu Bách Hoa Môn, tiểu thư Lan gia, Hợp Hoan Lâu..."

"Đại sư huynh!" Tiêu Thế An cất cao âm lượng.

Trúc Ẩn Trần nhìn tai hắn đỏ bừng, trêu chọc: "Thật sự không thích ai à?"

Quả nhiên còn trẻ, da mặt mỏng quá chừng.

Tiêu Thế An nói: "Bây giờ đệ không có tâm trạng nghĩ đến những chuyện tình cảm nam nữ, Đại sư huynh, huynh biết ta..."

"Ta thế này, cũng không cần thiết làm lỡ dở người khác."

Trong mắt Tiêu Thế An hiện lên một mảng mờ mịt, Ngũ linh căn, năm năm, nhờ sự giúp đỡ của sư huynh sư tỷ mới đột phá đến Luyện Khí tầng bảy, tư chất như vậy, hắn thật sự có thể báo thù cho người nhà mình ư?

Trúc Ẩn Trần gõ nhẹ đầu hắn: "Đi thôi, về rồi ta sẽ giãn kinh mạch cho đệ lần nữa."

Tiêu Thế An xoa trán, trên trán còn một vết đỏ nhạt, hắn quay mặt đi: "Không cần, huynh chăm sóc tốt cơ thể của mình trước đi đã."

"Phản đối vô hiệu, ta là sư huynh, ta định đoạt."

"Đại sư huynh..."

Buông rèm xuống, ngăn cách tiếng gọi của tiểu sư đệ bên ngoài.

Trúc Ẩn Trần dựa vào ghế nằm nhắm mắt dưỡng thần, khẽ thở dài một tiếng.

"Phiền phức."

Yếu tố Long Ngạo Thiên trên người tiểu sư đệ chàng hơi nhiều một chút, nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của chàng, giới Tu Chân gϊếŧ người đoạt bảo và bị từ hôn cũng không phải hiếm, tiểu sư đệ chỉ hơn ở chỗ các đóa đào hoa nhiều hơn một tí… Nhưng vẫn rất đáng nghi.

Nhưng nếu tiểu sư đệ thật sự là Long Ngạo Thiên, hắn sẽ có thể nghịch thiên cải mệnh, báo thù cho người nhà... Rồi trong quá trình này sẽ trêu chọc một đám kẻ thù.

Nhất là trong tình huống khởi đầu không giống như truyện bật hack mà chàng hằng nghĩ.

Chưa biết chừng còn liên lụy đến sư môn, Vân Dã Môn của họ cũng chẳng phải đại môn phái có nội tình thâm hậu gì, tổng số người sống trong tông môn chưa đủ đếm trên hai bàn tay.

Cấu hình này mà bị cuốn vào cốt truyện Long Ngạo Thiên, khó khăn lắm.

Trong lúc suy nghĩ miên man, hai người đã trở về tông môn, một con gà bay đủ màu sắc sà xuống chiếc xe bí ngô.

"Cục cục."

Gà lôi kêu một tiếng về phía Tiêu Thế An, giơ một chân lên, trên đó được buộc một phong thư.

Tiêu Thế An tháo thư ra, nhanh chóng đọc.

"Vất vả rồi, Tiểu Ngũ." Trúc Ẩn Trần lấy ra một trái linh quả mà linh thú thích ăn đặt vào lòng bàn tay, đưa đến mỏ gà lôi.

"Sư huynh! Tam sư tỷ nói tỷ ấy phát hiện Tịnh Quả có thuộc tính băng ở Thập Đại Vạn Sơn, sư huynh, Tuyết Linh đan của huynh có thể tiếp tục rồi." Tiêu Thế An vui mừng đưa thư cho Trúc Ẩn Trần.

Trúc Ẩn Trần đọc xong rồi lấy giấy bút đưa cho Tiêu Thế An: "Hồi âm, bảo muội ấy đừng vội, đan dược không ăn vài ngày cũng không sao, cẩn thận một chút, đừng để bị thương."

Chàng nói gì Tiêu Thế An viết nấy, viết xong rồi nhét lại vào ống thư trên chân gà lôi.

Tiếp đó lại nghe thấy sư huynh hắn dặn dò gà lôi: "Tiểu Ngũ, nhờ mi để mắt đến Vân Kỳ giúp ta."

Gà lôi dùng cánh vỗ vỗ ngực: "Cục cục."

Sau khi gà lôi rời đi, một nữ tử mặc đạo bào viền trắng nền đen, dung mạo bình thường nhưng khí chất tuyệt hảo đi tới.

Tiêu Thế An: "Nhị sư tỷ."

"Ừ." Liễu Nam Yên đi thẳng tới bên cạnh Trúc Ẩn Trần, nắm cổ tay chàng, nhíu mày, một lát sau mới nói: "Tình hình vẫn coi như ổn định."

Hai sư huynh đệ cùng lúc thở phào nhẹ nhõm.

May quá, sư huynh không sao.

Hết hồn thật sự, nếu để Nhị sư muội phát hiện ra gì đó thì chắc lần sau không còn cơ hội ra ngoài hít thở không khí nữa mất.

Trúc Ẩn Trần: "Ta cũng cảm thấy trạng thái hôm nay không tệ, Nam Yên muốn ra ngoài à?"

Liễu Nam Yên kiểm tra một lần nữa mới buông tay: "Vâng, muội phải xuống núi vài ngày, hai ngày nữa thành Bích Hà có một buổi đấu giá, trong danh sách đấu giá có ngân chi thảo."

"Đây là phương thuốc ta mới điều phối, ta đã gói sẵn theo liều lượng rồi, nhớ mỗi ngày sắc một phần cho đại sư huynh uống đấy."

Trúc Ẩn Trần tỏ ra điềm tĩnh nhưng thực ra rất sợ hãi, nhìn Liễu Nam Yên lấy ra hơn mười gói thuốc.

Sao trông mấy gói thuốc này đầy đặn thế, rốt cuộc bên trong chứa thứ gì, cái lá thò ra ngoài không phải là Hồng Đậu Quỳ chứ, cái thứ đó đắng chết đi được!

Tiêu Thế An cẩn thận cất kỹ mấy gói thuốc: "Ta sẽ chăm sóc tốt cho đại sư huynh."

Liễu Nam Yên: "Giao cho đệ đấy, tiểu sư đệ."

Tiêu Thế An: "Vâng."

Sắc mặt hai người nghiêm túc, như đang tiến hành một nghi lễ bàn giao quan trọng.

Đối tượng bị bàn giao · Trúc Ẩn Trần:...

Tốt xấu gì ta cũng là Kim Đan, đâu phải phế nhân không thể tự gánh vác cuộc sống của mình.