Chương 16

Gần như ngay lúc Tô Di đưa tay ra, trong mắt Già Lộ nhanh chóng hiện lên một tia lạnh lùng!

Đường môi dưới chiếc mặt nạ kéo dài thành một vòng cung tàn nhẫn lạnh lùng, đôi mắt xanh thẳm hiện lên sự tàn ác và khát máu không thể che giấu.

Nhiều người trong thế giới giữa các vì sao tò mò về sự xuất hiện của Thủ Lĩnh, Scarlet Blade, đồng thời thắc mắc tại sao thủ lĩnh của Scarlet Blade lại yêu thích đeo mặt nạ, không bao giờ lộ mặt trước người khác.

Một số người suy đoán rằng hắn ta đeo mặt nạ chỉ để tăng thêm cảm giác bí ẩn, trong khi những người khác lại suy đoán rằng đó là do hắn ta đứng đầu danh sách tiền thưởng của Star Alliance, không dám lộ diện mạo thật của mình.

Chỉ có Già Lộ biết hắn ta chỉ là... chờ đợi một người mà thôi.

Là thành viên của họ mèo U Minh, chúng không thể biến thành hình dạng con người cho đến khi trưởng thành , hình dạng của chúng không khác gì một chú mèo con.

Mèo U Minh khi còn trẻ không mạnh mẽ, trong thời kỳ đó Bệ hạ đã bị nhiều quái vật mạnh mẽ bao vây, trong đó có sói băng biến dị Cassius.

Ice Wolf, một con quái vật cấp trung cùng nguồn gốc, đã sớm tiến hóa thành quái vật cấp cao do may mắn và cam kết trung thành với Bệ hạ từ khá sớm, sở hữu sức mạnh biến thành hình dạng con người.

Trong số tất cả những quái vật cấp cao mang hình dạng con người, Già Lộ, kẻ chỉ có thể duy trì hình dạng ban đầu của mình, trở thành kẻ vô dụng yếu đuối nhất.

Bệ hạ luôn có thú cưỡi quái vật bên mình. Nó có vẻ bình thường trong số tất cả thú cưng – chỉ bị Bệ hạ gặp phải vì vết thương ở chi trước và ngài nhân tiện nhặt nó lên.

Trong mắt Bệ hạ, nó chỉ là một con quái vật bình thường bị thương, khác với bọn họ, khác với những thuộc hạ có thể thoải mái giao tiếp, có thể trung thành , giải tỏa lo lắng cho ngài.

Thỉnh thoảng ngài sẽ ôm nó , kiểm tra vết thương của nó khi có thời gian rảnh, nhưng… chỉ vậy thôi, không còn gì nữa.

Khi đó trong lòng nó nổi lên một loại dã tâm, nó muốn hóa hình, muốn nói chuyện với ngài, nó muốn... ánh mắt của Bệ hạ rơi vào nó nhiều hơn.

Khát vọng ấy, sau khi Bệ hạ quên mất và bị Cassius trục xuất khỏi cung Ma Vương, lại như ngọn lửa, càng đốt cháy mãnh liệt trong lòng.

Già Lộ sẽ không bao giờ quên đêm hôm đó.

Sau khi Bệ hạ quên mất, nó bị các cận thần của Bệ hạ đánh giá là không đủ tư cách ở lại trong cung vì nó yếu đuối.

Con sói băng đột biến, chỉ may mắn hơn nó, đã thực thi quyền hầu cận riêng của Bệ hạ , đã đuổi nó ra khỏi cung điện mà không chút do dự.

Nó ôm đôi chân trước còn chưa lành hẳn, đứng trong mưa giông, ngẩng đầu nhìn lại cung điện nguy nga, uy nghiêm trong mưa.

Con sói băng đột biến biến thành hình dạng con người cầm một bánh xe băng , nhìn xuống nó bằng con ngươi băng giá lạnh lùng.

“Ngươi không có tư cách đứng bên Bệ hạ.”

Hóa ra, nó không được công nhận.

Vào một ngày mưa, nó được chính Vương cứu ra khỏi bùn, vào đêm mưa tiếp theo, nó bị các thị giả của nhà vua đuổi ra ngoài vì bị Vương bỏ quên.

Chỉ những quái vật mạnh nhất mới đủ tư cách đứng cạnh Vương.

Nếu không mạnh mẽ, sẽ không để lại bất kỳ dấu vết nào trong lòng Vương.

Chắc chắn, trong tâm trí của Vương, mèo U Minh sơ sinh giống như hòn sỏi ném xuống ao, chỉ tạo nên những gợn sóng nhất thời rồi lại nhanh chóng trở lại bình tĩnh.

Sau khi bị đuổi đi, mèo con U Minh bị thương không còn cách nào chống cự ngoại trừ cẩn thận nhặt chiếc chuông mà bệ hạ đã đeo lên. Sau vài cú nhảy nhẹ, nó biến mất vào màn đêm đen kịt.

Nó cần lịch luyện để có kinh nghiệm, trưởng thành, sức mạnh, kỹ năng.

Nó mài giũa hàm răng và móng vuốt sắc nhọn hàng ngày, dành thời gian cho những cuộc chiến tàn khốc giữa quái vật, mong muốn trở thành một con quái vật cấp cao, có hình dáng con người.

Trước biến hình, sau mỗi cuộc chiến, nó liếʍ vết thương, ngủ với hai chi trước hướng về cung điện. Một khao khát cháy bỏng bén rễ - không chỉ muốn trở thành bản thân mạnh mẽ mà còn muốn Bệ hạ là người đầu tiên nhìn thấy hình dạng con người...

Nhưng mà,cho đến khi biến hình, có sức mạnh, trở nên cường đại hơn... anh lại không bao giờ gặp lại Bệ hạ nữa.

Những kẻ phế vật Cassius... đã đánh mất Bệ hạ.

Mặc dù vị vua của Chung Yên Đế Quốc đã mất tích hàng vạn năm, thậm chí có tin đồn ngài đã chết dưới ánh sáng thần thánh của thần Quang Minh, Già Lộ vẫn giữ mặt nạ trước mặt người thứ hai.

Con mèo đen nhỏ, như đứa trẻ bướng bỉnh, bảo vệ món quà cho chủ nhân, hy vọng chủ nhân sẽ mở nó ra trước.

Trước khi chia sẻ niềm vui với Bệ hạ, Già Lộ không muốn ai thấy diện mạo thật của mình.

Nhiều người muốn tháo mặt nạ của anh ra, nhưng chưa ai dám thực sự làm. Anh không ngờ rằng một con người yếu đuối lại có thể dũng cảm đến vậy.

Trong lòng Già Lộ gần như không kiểm soát được cơn giận dữ dội, không phải là tức giận với người dám xúc phạm mình, mà là một loại tức giận khác - tức giận mà người này muốn tham gia vào lễ vật dâng lên bệ hạ.

So với sự thiếu tôn trọng bản thân, xúc phạm Bệ hạ - dù chỉ là vô ý - khiến Già Lộ tức giận hơn.

Sát ý bùng nổ gần như ngay lập tức lấp đầy đôi mắt màu ngọc bích lạnh lẽo đó.

Tuy đòn tấn công của Tô Di bất ngờ, nhưng tốc độ tấn công của cô rõ ràng không đủ trước một con quái vật cấp cao đã từng trải qua nhiều trận chiến.

"Ôi!" Gần như ngay khi Tô Di giơ tay lên, Già Lộ đã nhanh chóng quay đầu lại, nhéo vào chiếc cổ mảnh khảnh và mỏng manh như khăn giấy trong mắt anh.

Dù bàn tay vốn định tháo mặt nạ, nhưng khi anh nghiêng đầu, tay Tô Di ngắn, Già Lộ lại cao hơn, cùng khoảng cách thẳng đứng nên cô luôn muốn chạm vào những thứ cao hơn, khó hơn một chút.

Thay vì chạm vào mặt nạ, Tô Di lại chạm vào chuông.

Mọi hành động của tên Thủ Lĩnh chẳng khác nào nhấn nút dừng, như bị đông cứng ngay lập tức.

Bàn tay ban đầu định bóp cổ kẻ mạo phạm, cổ tay đã bị kẹt trong không trung.

Già Lộ hơi cúi đầu, đôi mắt ngọc bích ngơ ngác nhìn bàn tay đang chạm vào chiếc chuông trên cổ, đồng tử co rút.

Một luồng áp lực vô hình bắt đầu lan tràn mãnh liệt lấy hắn làm trung tâm, ánh mắt của Đạo Tặc Thủ Lĩnh trở nên lạnh lùng hoàn toàn, băng như một lưỡi dao lạnh mỏng, phát ra ánh sáng lạnh thấu xương.

Sát ý đáng sợ lan tràn như cơn lốc, toàn bộ phi thuyền rơi vào sự im lặng cực kỳ đáng sợ.

Tô Di đứng gần nhất cảm thấy da đầu tê dại, bàn tay bị nhìn vào cũng có cảm giác như bị lăng trì, tóc tai đột nhiên dựng đứng, nổi da gà.

"Tất cả chỉ là hệ thống chó hại cho ta!

"Tiếng chuông nhỏ——"

Chiếc chuông phát ra âm thanh leng keng dễ chịu, như thể cảm nhận được sự rung động trong nhận thức muộn màng.

Âm thanh rõ nét này giống như một tín hiệu, kích hoạt công tắc chủ của bộ não mọi người đang tạm thời trở nên trống rỗng do uể oải, nhắc nhở mọi người rằng linh hồn đã trở lại!

" Thủ Lĩnh... Thủ Lĩnh!"

Các thành viên của Scarlet Blade trợn tròn mắt sắp bật ra ngoài, vẻ hoảng sợ trên mặt gần như đóng băng, họ nhanh chóng rút lui trong sợ hãi, lo lắng thủ lĩnh sẽ nổi giận mà tai bay vạ gió.

Đó là chiếc chuông quý giá nhất của Thủ Lĩnh!

Đám người Phỉ Ngọc ..không biết chiếc chuông có ý nghĩa quan trọng như thế nào đối với Thủ Lĩnh, tên cướp biển đầu tiên của thế giới giữa các vì sao, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của bọn cướp biển Scarlet Blade như trời sập, trái tim họ bỗng dưng rung chuyển, như bị đập mạnh, như chúng bị vỡ thành tám cánh hoa!

Tô Di nhanh chóng thu tay lại, da đầu cảm nhận sự tê dại trước sự lạnh lẽo từ trên đầu truyền tới, ánh mắt oán hận nhìn chăm chú vào chiếc chuông vàng. Cô thề rằng chỉ chạm rất nhẹ bằng đầu ngón tay mà thôi, hoàn toàn không đủ lực để rung chuông vang như thế.

Nó tự phát ra âm thanh, chuyện không liên quan đến cô!

“Ngài Già Lộ!” Phỉ Ngọc lo lắng, kéo Tô Di ra phía sau như gà mái già che chở cho con, sợ thủ lĩnh đạo tặc khét tiếng ra tay: “A Di chỉ là người bình thường thôi, đối với ngài không có bất cứ uy hϊếp gì. Hành động vừa rồi chỉ là vô ý thức, hy vọng ngài sẽ không để ý đến nó."

Sắc mặt Phỉ Ngọc căng thẳng, tay trái đặt lên khẩu súng Laser ở thắt lưng - mặc dù cô biết rằng súng Laser không có tác dụng với Già Lộ.

Thuyền Trưởng cũng đứng dậy nhắc nhở: “Ngài Già Lộ, trước đó ngài đã hứa không làm tổn thương học sinh của chúng ta."

Sự bào chữa khiến thành viên Scarlet Blade phải chế giễu, thương hại. Những kẻ này không hiểu tầm quan trọng của chiếc chuông đối với Thủ Lĩnh, họ đứng ra bảo vệ loài người cổ đại đã gây họa lớn. Thủ Lĩnh dưới cơn thịnh nộ, đừng nói cái kia cổ nhân loại, khả năng liền chính bọn hắn, thậm chí cả thuyền tù binh đều sẽ khó giữ được tính mạng.

Hai người biện hộ, nhưng không chờ đợi câu trả lời.

Cơ bắp của Phỉ Ngọc và Captain Star căng cứng, do áp lực quá lớn, mồ hôi lạnh bắt đầu toát ra trên trán ngay cả khi ở trong phi thuyền nhiệt độ không đổi.

Hành vi sợ hãi của các thành viên Scarlet Blade khiến trái tim họ rơi xuống vực thẳm.

Phải chết sao?

Phỉ Ngọc mang theo Tô Di gần như không ai phát hiện rút lui về sau, nắm chặt tay Tô Di như truyền đạt sự tự tin, an ủi cô đừng sợ hãi.

Tuy nhiên, sau khi rút lui một chút, Phỉ Ngọc nhận ra có điều gì đó không ổn???

Cả thành viên Scarlet Blade cũng nhận thấy thủ lĩnh của họ dường như... có lẽ... có điều gì đó không ổn? Hắn không gϊếŧ người như họ nghĩ, mà đứng đó như một tác phẩm điêu khắc.

Dưới chiếc mặt nạ đen tao nhã, cặp Bích Đồng màu xanh huỳnh quang nhìn thẳng vào cô gái cổ đại, trông mảnh khảnh yếu đuối, đôi môi mỏng mím chặt, quai hàm mịn màng săn chắc nhưng đôi mắt lại sáng ngời.

Nếu không phải cổ hắn hơi nâng lên chứng tỏ hắn còn có dấu hiệu của sự sống, bọn họ tưởng rằng thủ lĩnh quyền năng của họ đã biến thành một tác phẩm điêu khắc.

Không có ý định gϊếŧ người hay cơn thịnh nộ như họ tưởng tượng.

Hơi thở của Thủ Lĩnh giống như một vòng xoáy sâu không đáy, có dòng nước ngầm dâng trào bên dưới sự tĩnh lặng, như đang đè nén một cảm xúc mạnh mẽ sâu thẳm nào đó.

Máu trong người Già Lộ nóng lên, tiếng tim mình đập dữ dội, cảm giác run rẩy đến tóc gáy muốn nổ tung.

Chuông của anh không phải là chuông bình thường.

Ngoại trừ việc nó phát ra âm thanh khi di chuyển, khi đeo quanh cổ, nó không phát ra âm thanh khi ai đó chạm vào.

Ngoại trừ một người——

Là ... Bệ hạ!

Tác giả có điều muốn nói:

Con chó đã xua đuổi Miêu Miêu, được nhận nuôi khỏi bên cạnh Bệ hạ,họ trở thành kẻ thù của nhau từ đó.

Dịch giả Cupid Gold