Chương 49

[..... Đợi Tiết Dương.... A Tinh mới đứng lên từ phía sau lùm cây.

..... Tống Lam chết không nhắm mắt, a Tinh bị đôi mắt trợn trừng hết cỡ của y doạ sợ tới mức nhảy dựng.... Sợ hãi vươn tay ra, giúp Tống Lam khép hai mắt lại..... Lúc nàng trở lại nghĩa trang, trời đã tối, Tiết Dương ngồi ở bên cạnh bàn gọt vỏ quả táo.... Bất kỳ ai nhìn thấy gã, cũng đều sẽ cảm thấy đây là một chàng thiếu niên bướng bỉnh, chứ tuyệt nhiên không thể tưởng tượng được gã vừa làm ra chuyện gì.

..... Tiết Dương..... tuy rằng tươi cười thân thiết, nhưng rõ ràng đã nổi lên lòng nghi ngờ. Đột nhiên, a Tinh ném cây gậy trúc đi, bật khóc to lên.

Nàng khóc đến nỗi một phen nước mắt nước mũi tèm lem, thở hổn hển, nhào vào lòng Hiểu Tinh Trần.... Nàng thường hay vô cớ gây rối cũng không phải ngày một ngày hai, hai người đều đã tập riết thành quen.... Mưu kế không thành, nếu lại ồn ào muốn đi ra ngoài, Tiết Dương nhất định sẽ nghi ngờ, a Tinh đành phải từ bỏ, ngồi ở bên cạnh bàn ăn cơm....

..... Hôm sau, a Tinh sáng sớm đã ầm ĩ đòi Hiểu Tinh Trần dẫn nàng ra ngoài mua quần áo xinh đẹp và son phấn. Tiết Dương bất mãn nói: "Các ngươi đi rồi, vậy đồ ăn hôm nay lại là ta mua à?"..... Đợi gã ra cửa, Hiểu Tinh Trần nói: "A Tinh, ngươi vẫn chưa chuẩn bị xong sao? Có thể đi được chưa?"

A Tinh xác định Tiết Dương đã đi xa, lúc này mới đi vào, đóng cửa lại, giọng nói run rẩy hỏi: "Đạo trưởng, ngươi có quen biết một người, tên là Tiết Dương hay không?"

...... Như không thể xác định, Hiểu Tinh Trần thấp giọng nói: "..... Tiết Dương?"

...... Dải lụa quấn quanh mắt Hiểu Tinh Trần vốn là màu trắng, nhưng giờ phút này, lại có hai vòng máu đỏ rỉ ra từ bên trong, càng lúc càng thấm đẫm, dần dần tràn ra, chảy xuống từ trong hốc mắt.... Hiểu Tinh Trần lẩm bẩm: "Nhưng... nhưng nếu thật sự là Tiết Dương, tại sao như vậy?...."]

Có lẽ là muốn thu hút bớt sự chú ý của Hiểu Tinh Trần, hoặc là muốn giúp hắn tìm một chút an ủi, Nguỵ Vô Tiện nói: "Tiểu cô nương a Tinh này đã lanh lợi tinh quái lại hoạt bát hiếu động, vừa dũng cảm vừa rất thông minh, gặp tình huống như vậy, lúc đang đau buồn thống hận vẫn có thể cố gắng bình tĩnh, ở trước mặt Tiết Dương giả vờ không biết gì cả, lừa gạt một cách khéo léo, không thể không nói, đúng là khiến người ta phải rửa mắt mà nhìn, tự nhận không bằng nha".

Nhϊếp Hoài Tang tức giận: "Tiết Dương kia cũng diễn không kém chút nào á". Nói xong mới nhớ ra ở đây cũng có một tên Tiết Dương đáng sợ, đột nhiên kinh hãi, lặng lẽ quay đầu qua liếc một cái, nhìn thấy nụ cười âm u ớn lạnh kia trên gương mặt của Tiết Dương, lập tức cảm giác lông tơ cả người đều dựng đứng, liền nhích nhích, nhích gần đến cây đao Bá Hạ... bên cạnh đại ca hắn.

Nhϊếp Minh Quyết: "....." Nhϊếp Minh Quyết lắc đầu, đệ đệ này của y chừng nào mới có thể ngạo nghễ đứng phía sau thanh đao của bản thân mình?

Hiểu Tinh Trần cứng ngắc kéo kéo khoé miệng, nói: "A Tinh đúng thật là một cô nương tốt, bất đắc dĩ giả thành người mù lưu lạc trên đường phố kiếm ăn, nhận hết mọi ánh mắt lạnh lùng và khinh rẻ, vẫn có thể vừa cảnh giác người khác vừa giữ được một trái tim lương thiện, có thể mạnh mẽ hơn ta nhiều".

Giang Yếm Ly nói: "Đúng vậy, đáng trân quý và khiến người ta yêu thích, nhẩm tính thời gian, hiện giờ a Tinh chắc đang lưu lạc ở nơi nào đó, a Trừng a Tiện, đợi sau khi trở về, chúng ta tìm ra nàng nhận nuôi đi, được không? Nếu tư chất tốt, sẽ dạy nàng tu luyện, không có thiên phú cũng không sao, ở Vân Mộng Liên Hoa Ổ cũng có thể khiến nàng bình an vui vẻ cả đời".

Giang Trừng nói: "A tỷ, trở về ta sẽ phái người đi tìm".

Nguỵ Vô Tiện giơ tay nói: "Để ta tìm để ta tìm, ta rất am hiểu việc tìm người".

......

Hiểu Tinh Trần mỉm cười, như vậy cũng tốt, có Vô Tiện sư điệt, Giang cô nương bọn họ ở đây, ít nhất a Tinh có thể có được chốn dung thân, suôn sẻ an khang.

[..... Tiết Dương.... cầm một trái táo đỏ tươi ướt đẫm, mới vừa cắn rắc một miếng, cúi đầu, đã thấy mũi kiếm Sương Hoa hoàn toàn đi vào bụng mình.

..... Hiểu Tinh Trần nói: "Ngươi ở bên cạnh ta mấy năm nay, đến tột cùng là muốn làm gì".

Tiết Dương nói: "Ai mà biết. Chắc là vì nhàm chán đi"..... Tiết Dương nói: "Nhưng ta càng muốn nói.... Bánh xe lăn qua bàn tay đứa bé, từng ngón từng ngón bị nghiến qua.... Bảy tuổi! Một ngón tay trái bị nát xương hoàn toàn, một ngón tay bị nghiền thành một đống bầy nhầy ngay tại chỗ! Nam nhân đó, chính là phụ thân của Thường Bình.... Nhạc Dương Thường thị, chẳng qua là gieo gió gặt bão!"

Hiểu Tinh Trần không thể tin nổi nói: ".... Chẳng lẽ một ngón tay của ngươi, phải đền bằng hơn 50 mạng người sao?"

Tiết Dương thế nhưng nghiêm túc nghĩ nghĩ, làm như cảm thấy câu chất vấn của hắn rất kỳ quái, nói: "Đương nhiên. Ngón tay là của mình, mạng là của người khác, gϊếŧ bao nhiêu cũng không đền nổi..... làm sao đền được một ngón tay của ta?"

Hiểu Tinh Trần bị thái độ như lẽ đương nhiên này của gã làm cho tức giận đến mức sắc mặt càng thêm tái nhợt, quát hỏi: "Vậy người khác thì sao?! Tại sao ngươi lại phải gϊếŧ sạch Bạch Tuyết Quan? Vì sao phải làm mù mắt Tống Tử Sâm đ*o trưởng?!"

Tiết Dương hỏi ngược lại: "Vậy tại sao ngươi lại muốn ngăn cản ta? Vì sao phá rối chuyện của ta? Vì sao phải ra mặt giúp đỡ Thường gia, một gia tộc cặn bã?.... Hiểu Tinh Trần đạo trưởng, từ lúc bắt đầu chuyện này, là ngươi đã sai rồi, ngươi không nên nhúng tay vào thị phi ân oán của người khác.... Không hiểu được chuyện trên thế gian này, thì ngươi đừng vào đời!"

Hiểu Tinh Trần không thể nhịn được nữa nói: ".... Tiết Dương, ngươi thật là.... quá khiến người ta ghê tởm...."

.... Tiết Dương... lạnh lùng âm u cười vài tiếng, nói: ".... Ngươi ghê tởm ta? Rất tốt, ta sẽ sợ ngươi ghê tởm sao? Bất quá, ngươi có tư cách để ghê tởm ta không?".... Tiết Dương thân thiết nói: ".... Chính là rất đáng tiếc ngươi bị mù... nhìn không ra những "tẩu thi" mà ngươi gϊếŧ đó, lúc bọn họ bị ngươi đâm một kiếm xuyên tim, sợ hãi biết bao đau đớn biết bao nha... Nếu không phải lưỡi đã bị ta cắt đứt hết, thì bọn họ nhất định sẽ cất tiếng khóc thật lớn, kêu "đạo trưởng tha mạng"."

Cả người Hiểu Tinh Trần đều rung lên. Sau một lúc thật lâu, hắn mới gian nan nói: "Ngươi lừa ta. Ngươi muốn lừa ta".

Tiết Dương nói: "Đúng, là ta lừa ngươi. Ta vẫn luôn lừa gạt ngươi. Ai biết lừa ngươi cái gì ngươi cũng tin, không lừa ngươi ngược lại ngươi lại không tin chứ?"

Tiết Dương... nói chuyện: "Có cần ta lại nói cho ngươi nghe, tẩu thi hôm qua ngươi gϊếŧ chết, là ai hay không ha?"

..... Hiểu Tinh Trần quỳ gối thẫn thờ trước mặt Tống Lam đứng sừng sững, ôm đầu gào khóc một cách cào xé tâm can.

Tiết Dương..... dùng một loại giọng điệu vừa cuồng nộ, lại vừa mừng rỡ như điên cuồng chửi ầm lên: "Cứu thế! Thật là buồn cười chết ta, ngươi thì ngay cả bản thân mình cũng cứu không được!".... Quát to về phía hắn: "Ngươi hoàn toàn không làm được việc gì, hoàn toàn thảm hại, ngươi gieo gió gặt bão, ngươi tự tìm!"

Lúc này, ở trên người Hiểu Tinh Trần, Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy được chính mình. Một kẻ thất bại thảm hại, đầy người máu me, chẳng làm nên trò trống gì, bị người ta chỉ trích, bị người ta mắng chửi, bất lực không thể xoay chuyển tình thế, chỉ có thể gào khóc một mình!

Băng vải màu trắng đã hoàn toàn nhuộm thành màu đỏ, Hiểu Tinh Trần đầy mặt toàn máu, không có tròng mắt, nước mắt không chảy ra được, chỉ có máu chảy ra.... Hắn chỉ có thể đau đớn mà nói một cách nghẹn ngào: "Tha cho ta đi"..... Bỗng nhiên, Hiểu Tinh Trần chụp lấy Sương Hoa ở trên mặt đất lên, xoay ngược thân kiếm, lưỡi kiếm gác lên cổ..... Cùng với tiếng thanh kiếm rơi xuống vang lên trong trẻo, tiếng cười và động tác của Tiết Dương đột nhiên im bặt.... Gã cười lạnh một tiếng, lẩm bẩm: "Chết rồi càng tốt! Chết rồi thì mới nghe lời".

..... Hồn phách đã vỡ vụn như vậy, căn bản không thể nào dùng để luyện chế hung thi được.... Giờ này khắc này Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc nhìn thấy trên mặt Tiết Dương, chút bóng dáng của một đứa trẻ ngây thơ mờ mịt..... Tiết Dương cõng thi thể Hiểu Tinh Trần đi ra khỏi cửa, giống như người điên, trong miệng lầm bầm rời rạc: "Khoả linh nang, khoả linh nang. Đúng rồi, khoả linh nang, ta cần một túi khoả linh nang, khoả linh nang, khoả linh nang...."]

Hiểu Tinh Trần rất bình tĩnh, hoặc có thể nói là, đã chết lặng. Hắn nhúc nhích cánh tay cứng đờ, nhưng nó giống như nặng cả ngàn cân không nhúc nhích được chút nào, sau một hồi lâu, hắn mới hỏi: "Ta sai rồi sao?" Cũng không biết là đang hỏi chính mình, hay là hỏi những người khác.

Nguỵ Vô Tiện nói: "Sai, mà cũng không sai. Sai ở Thiên Đạo bất công, sai ở Nhân Đạo vô tình, cũng sai ở chỗ sư thúc ngươi theo đuổi một thế giới bình yên không sóng gió".

Nghe Nguỵ Vô Tiện nói như vậy, lại có lời kể trong sách Nguỵ Anh mô tả chính mình "thất bại thảm hại, đầy người máu me, chẳng làm nên trò trống gì, gào khóc", có lẽ Nguỵ Anh..... Lam Vong Cơ nhịn xuống từng cơn đau đớn ở trong lòng, vẫn bàn luận về sự việc giống như mọi khi nói: "Nhìn con người Tiết Dương, bản tính ban đầu, hoàn cảnh lớn lên, tạo thành số mệnh. Việc này cũng không phải hoàn toàn là lỗi của thế đạo".

Nguỵ Vô Tiện cảm nhận được cái siết mạnh trên cánh tay, hoàn toàn ngẩn ra, cười nói: "Đúng vậy đúng vậy, Hiểu sư thúc ngươi nhất định phải gìn giữ chính nghĩa, đừng bị những tà thuyết nguỵ biện kia ảnh hưởng nha".

Hiểu Tinh Trần: "....." Vừa rồi là ai đồng ý như thế?

Nguỵ Vô Tiện gọi Tiết Dương nói: "Tiểu lưu manh, ngươi thật sự là xuất thân lang thang trên đường phố sao? Những tên ăn mày vặt trên đường đều là tìm chút cơm thừa canh cặn ăn quả dại để no bụng, cho dù đặc biệt muốn ăn chút đồ ngon, thì cũng là xin ăn từ những tiểu tỷ tỷ xinh đẹp, bà lão hiền từ này nọ nha, cho dù tranh giành với chó hoang, cũng không dám đuổi theo một đại hán to khoẻ để xin ăn, ngươi đây hoàn toàn là vì một món điểm tâm xin từ đối tượng không phù hợp mà gây nên một vụ án đẫm máu à!"

Tiết Dương: ".... Ta không xin, là tự kiếm được".

Nguỵ Vô Tiện không thèm nghe tí gì, lại nói với Tống Lam: "Ai da Tống đạo trưởng không phải ta nói ngươi, ngươi nhiều lời dong dài dây dưa với tên hung thủ gϊếŧ cả nhà của ngươi như vậy làm cái gì, gặp được là trước hết đánh cho hắn thở thoi thóp không còn sức trở tay, tiếp theo có thể hỏi thì hỏi, hoặc là dứt khoát không hỏi, chuyện đã qua cần biết nhiều như thế làm gì, dù sao chỉ một trong số các tội hắn phạm phải là đã không thể không gϊếŧ rồi, sau khi gϊếŧ sạch sẽ giải quyết xong mọi việc dẫn Hiểu sư thúc của ta đi ngao du thiên hạ không phải tốt sao?"

Tống Lam: ".... Đã nhận sự chỉ dạy".

Tiếp theo nhắc tới Hiểu Tinh Trần, "Hiểu sư thúc, loại thương tích xương ngón tay trái vỡ vụn hoàn toàn, ngón tay bị nghiền nát thế này, đối với ăn mày đầu đường mà nói, là mối thù gϊếŧ người lấy mạng cũng không phải nói quá đâu, thật sự không phải so sánh là chém một ngón tay, hai ngón tay, hay một cánh tay, mà là oan có đầu nợ có chủ, nếu chỉ gϊếŧ một Thường Từ An là hoàn toàn bình thường! Khụ, lạc đề rồi, ngươi cho dù bị đả kích lớn, nhưng ngươi không thể giải quyết mối hoạ lớn của thế gian này trước rồi mới từ từ đau lòng không được hay sao? Còn phải khăng khăng nghe những lời xằng bậy đó khiến cho tinh thần mình rối loạn, cũng hiểu rằng gặp một cú đả kích lớn như thế sẽ khiến người ta chịu đựng không nổi, nhưng ngươi không cảm thấy mình chịu đựng nhiều điều như vậy mà vẫn không gϊếŧ chết được tên đầu sỏ gây tội là cực kỳ không cam lòng hay sao? Càng đừng nói hung thi Tống đạo trưởng, sau khi chết đi vì mối thù lúc còn sống biến thành hung thi bị sử dụng nhuốm đầy máu của người vô tội, ngươi chẳng lẽ không phải càng nên gϊếŧ chết Tiết Dương để giải thoát cho Tống đạo trưởng hay sao? Còn khóc, có gì mà khóc, ta nói cho ngươi biết, cho dù có một ngày ta phải chết, vậy cũng khẳng định là sẽ tươi cười mà đi chết!"

Hiểu Tinh Trần: ".... Hơ". Nghe xong khẽ nhúc nhích khoé miệng cho sư điệt của hắn một nụ cười cứng ngắc.

Nguỵ Vô Tiện: "Rất ngoan, nhớ kỹ là được, tiếp theo ta đọc!"

Hiểu Tinh Trần: "....."

Nhϊếp Hoài Tang: Nguỵ huynh rất có khí thế nha.

Nhϊếp Minh Quyết: Nói rất đúng, tóm lại chính là nên gϊếŧ sạch sẽ!

Kim Tử Hiên: Ngoại trừ gϊếŧ sạch sẽ ngươi còn biết làm gì.

Giang Trừng: Làm bộ cũng ra dáng ghê, còn dám tự nguyền rủa mình chết?

Kim Quang Dao: Nguỵ tiên sinh quả thực có tài hùng biện.

Lam Khải Nhân: Lấy bạo chế bạo, lệ khí quá nặng, điềm báo tương lai!

Lam Hi Thần: Vong Cơ, nhanh giấu kỹ quản kỹ vào!

[..... Nàng đi đến một thành trấn xa lạ, cầm cây gậy trúc, lại giả làm người mù, gặp người liền hỏi: "Xin hỏi gần đây có cao nhân nào lợi hại không vậy? Cao nhân tu tiên á"...... Nàng đi suốt một ngày, hỏi suốt một ngày, mệt không chịu nổi, lê bước chân nặng nề, đi đến bên một dòng suối nhỏ.... Liếc mắt nhìn qua, bỗng nhiên phát hiện, mặt nước phản chiếu thêm một bóng người khác. Tiết Dương trong hình ảnh phản chiếu, đang mỉm cười nhìn nàng.

A Tinh sợ đến mức hét lên một tiếng, lăn lộn bò lết để chạy trốn.... A Tinh biết mình trốn không thoát được, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, cơn hoảng sợ qua đi, nghĩ đến dù sao cuối cùng cũng chết, không bằng mắng chửi cho thoải mái rồi chết, một nguồn sức mạnh lại trỗi dậy..... nói: "Ngươi cái rắm! Ngươi nằm mơ đi! Ngươi cũng xứng nói đạo trưởng trong sạch hay không trong sạch sao, ngươi chính là một cục đờm, đạo trưởng xui xẻo tám đời mới bị ngươi dính lên, chỉ có một mình ngươi dơ bẩn! Ngươi chính là cục đờm khiến người ta ghê tởm!"

Gương mặt Tiết Dương rốt cuộc tối sầm xuống.... Gã vung tay một cái, không biết bột phấn gì ập ngay vào mặt, bay vào trong mắt a Tinh, tầm mắt lập tức đỏ tươi một màu, sau đó chuyển sang đen ngòm.... Một vật bén nhọn lạnh thấu xương chui vào trong miệng a Tinh. Nguỵ Vô Tiện mới vừa cảm giác đau đớn truyền từ gốc lưỡi tới, thì đột nhiên bị người ta kéo ra.

Tiếng chuông bạc trong trẻo vang lên "leng keng", "leng keng" gần trong gang tấc.... Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc bình ổn lại, vịn quan tài đứng lên. A Tinh cũng thoát ra khỏi thân thể hắn, bám vào bên cạnh quan tài. Đám thiếu niên giống như một đàn heo con vây quanh, làm thành một vòng tròn, tranh nhau nói: "Tỉnh lại rồi tỉnh lại rồi!" "Tốt quá rồi, không bị ngốc" "Không phải vốn đã ngốc rồi hay sao" "Đừng nói lung tung!"

Bên tai ríu ra ríu rít, Nguỵ Vô Tiện nói: "Đừng ồn, ta đau đầu quá".

..... Nguỵ Vô Tiện trong lòng thở dài, nói với a Tinh: "Vất vả cho ngươi rồi".

..... A Tinh... chắp tay thi lễ với Nguỵ Vô Tiện, lại xem gậy trúc như là kiếm, làm ra động tác "gϊếŧ gϊếŧ gϊếŧ" như trước kia nàng hay làm lúc đùa giỡn. Nguỵ Vô Tiện nói: "Yên tâm"

..... Nguỵ Vô Tiện nói: "Khỏi nói nhiều: Tiết Dương phải chết"]

Nguỵ Vô Tiện thở ra một hơi.

"Tiết Dương phải chết", đối với người trong thế giới sách kia mà nói, vụ án đẫm máu bị bưng bít lâu nay cuối cùng đã được giải oan, thôn dân, Tống Lam, Hiểu Tinh Trần, những người vô tội bị bỏ mạng này đã đến lúc báo mối thù lớn rồi, A Tình sau khi chết dựa vào chấp niệm báo thù mà hoá thành quỷ hồn, tay vẫn cầm cây gậy trúc gõ vang cảnh báo bọn họ, chỉ ra con đường sống cũng đã có cơ hội có thể nhắm mắt rồi.

Đương nhiên, không thể không nói, tiểu nha đầu a Tinh này chửi thật là sảng khoái ghê!

[..... Nhanh chóng trở lại bên chỗ đang chiến đấu kia.... Ôn Ninh đè Tống Lam xuống mặt đất..... Hắn vừa cúi người, nhanh chóng sờ thấy hai đầu đinh nằm trong tóc Tống Lam.... Đợi đến khi cây lô đinh được rút ra, Tống Lam.... nằm rũ trên mặt đất, cũng không nhúc nhích. Lúc này, giữa sân truyền đến một tiếng gào thét giận dữ: "Trả lại cho ta!"

..... Suy nghĩ xoay chuyển thật nhanh, Nguỵ Vô Tiện hét lên: "Lam Trạm, chỗ có tiếng gậy trúc vang lên!"

..... A Tinh trước sau trốn đông trốn tây, không để gã tìm ra mình..... Lúc này, trong màn sương mù, a Tinh lại theo sát phía sau Tiết Dương như hình với bóng, gõ cây gậy trúc lộp cộp, làm lộ vị trí của gã, chỉ hướng tấn công cho Lam Vong Cơ!

..... Gã chửi bậy một tiếng, đột nhiên vung tay ném một tấm bùa về phía sau, mà đúng vào lúc phân tâm này, cùng với tiếng thét chói tai kỳ quái của a Tinh, Tị Trần đã đâm xuyên qua l*иg ngực gã!

..... Nguỵ Vô Tiện tung ra một chiếc túi khoả linh nang rỗng, để nó cứu lấy hồn phách của a Tinh. Tiết Dương lê bước chân nặng nề, đi vài bước.... Ánh sáng xanh lam của Tị Trần chém xuống, Lam Vong Cơ dứt khoát lưu loát chặt đứt một cánh tay của gã.... Ai ngờ, đúng lúc này, trong màn sương trắng chợt bốc lên ngọn lửa màu xanh lam cao ngất.... lửa của Truyền Tống Phù!

...... Nguỵ Vô Tiện nói một cách nghiêm trọng: "Gã quật mộ kia... sợ là gã cũng quen biết Tiết Dương, biết nội tình của hắn. Mang thi thể Tiết Dương đi... là để điều tra trên người hắn có Âm Hổ phù hay không.... Việc đã đến nước này, chỉ có thể hy vọng, Âm Hổ phù mà Tiết Dương phục chế kia có uy lực hạn chế".

Lúc này, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vứt một thứ cho hắn.... Nói: "Cánh tay phải".

..... Nguỵ Vô Tiện lúc này mới nhớ ra mục đích đến Nghĩa Thành, tinh thần hào hứng: "Cánh tay phải của huynh đệ tốt hả?"

..... Hắn nhẹ nhàng huýt sáo một tiếng, Ôn Ninh cúi đầu đứng lên nghe lời rút đi, bóng dáng biến mất không tăm hơi trong màn sương trắng.... Bọn họ đang chuẩn bị cất bước, bỗng nhiên, Nguỵ Vô Tiện nói: "Khoan đã".

Trong vũng máu, hình như hắn nhìn thấy thứ gì đó trơ trọi.

Một cánh tay trái bị chém đứt. Bốn ngón tay nắm chặt lại, thiếu mất ngón út.

..... Sau khi gỡ ra phát hiện, trong lòng bàn tay cầm một viên kẹo nho nhỏ.

Viên kẹo này đã hơi biến thành màu đen, nhất định không thể ăn.

Bị nắm rất chặt, hơi nát ra một chút.

Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ cùng nhau trở lại nghĩa trang.... Tống Lam đã đứng bên cạnh cỗ quan tài mà Hiểu Tinh Trần đang nằm, cúi đầu nhìn vào trong..... Các đệ tử thế gia đều rút kiếm ra.... thấy Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ trở về, như được đại xá.... Nguỵ Vô Tiện bước chân vào nghĩa trang, giới thiệu với Lam Vong Cơ: "Tống Lam, Tống Tử Sâm đ*o trưởng".

Tống Lam ngẩng đầu.... trong hốc mắt là một đôi mắt đen trong trẻo sáng tỏ.... Tràn đầy nỗi bi thương không thể nói hết thành lời.... Cái gì y cũng thấy, cái gì cũng nhớ rõ.... Tiếp tục truy vấn, nói thêm nữa, cũng chỉ làm tăng thêm sự bất lực và đau khổ mà thôi.

Trầm mặc một lát, Nguỵ Vô Tiện lấy ra hai túi khoả linh nang giống nhau, đưa cho y, nói: "Hiểu Tinh Trần đạo trưởng, và a Tinh cô nương"..... Đôi tay Tống Lam hơi run rẩy, nhận lấy, nâng bọn họ trên lòng bàn tay.

..... Tống Lam viết: "Đeo Sương Hoa, trên đường hành đạo. Cùng Tinh Trần, trừ ma diệt quỷ".

Dừng một chút, lại viết: "Đợi khi hắn tỉnh lại, nói xin lỗi, sai lầm không phải ở ngươi".

Đây là lời nói lúc còn sống y đã không thể nói với Hiểu Tinh Trần.

..... Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện dẫn theo một đám con cháu thế gia đi ra khỏi toà quỷ thành hoang vắng này.

Ở cửa thành Tống Lam từ biệt bọn hắn. Y vẫn một thân đạo bào đen tuyền kia, cô độc một mình, lưng đeo hai thanh kiếm, Sương Hoa và Phất Tuyết, mang theo hai linh hồn, Hiểu Tinh Trần và a Tinh, đi theo một con đường khác.]

Giang Trừng giễu cợt: "Cứ thế mà đã chết rồi!"

Những người khác đều hiểu rõ ý của y là gì, so với những người bị hại vô tội kia, so với Tống Lam, Hiểu Tinh Trần, a Tinh, thì Tiết Dương chết quá hời rồi, cho dù người này không có điểm yếu lại mất di nhân tính, không sợ đau, không sợ chết, làm như cũng không tìm thấy sự trừng phạt nào có thể chọc được vào chỗ đau của gã, thế nhưng bị gϊếŧ chết một cách dễ dàng như vậy giống như là đấm tay vào mớ bông gòn vậy, thực sự không hết giận không sảng khoái.

Tiết Dương cười nhạo thành tiếng: Lão tử có một mạng chết một mạng, một người ăn no cả nhà không lo đói nha, các ngươi còn muốn thế nào? Lại có thể thế nào?

"Đeo Sương Hoa, trên đường hành đạo. Cùng Tinh Trần, trừ ma diệt quỷ"

"Đợi khi hắn tỉnh lại, nói xin lỗi, sai lầm không phải ở ngươi"

Hiểu Tinh Trần sớm đã không còn nghe được điều gì khác, hắn nhắm mắt lại gần như tự hành hạ mình thầm đọc đi đọc lại hai câu nói này, lại nghĩ đến sự dũng cảm không sợ cuối cùng của a Tinh, nước mắt rốt cuộc lại trào ra, thấm ướt cả một vạt áo. Hắn tự nói với mình, đây là một cơn ác mộng, đến khi tỉnh mộng, hắn vẫn trên núi, vẫn cùng sư huynh luyện kiếm, vẫn cùng sư đệ ngồi thiền, gió mát thổi qua, ánh mặt trời ấm áp. Nhưng, hắn chắc là sẽ đau thương như vậy một hồi, vì bản thân hắn, vì Minh Nguyệt Thanh Phong, Ngạo Tuyết Lăng Sương, vì sự vô tội và lương thiện, cũng vì viên kẹo không có chỗ để đặt xuống kia.....

Tống Lam đưa tay vén tay áo, che khuôn mặt cho Hiểu Tinh Trần. Thật ra, y cảm giác chính mình cũng muốn khóc, có thể là y nhẫn nhịn tốt hơn, toàn bộ nước mắt nên chảy ra dường như đã bị nuốt hết vào trong bụng. Bất quá so với việc đi tìm hiểu nước mắt của mình rốt cuộc đi đâu, thì y càng cảm thấy cần phải suy nghĩ, sau này Bạch Tuyết Quan phải làm thế nào, rồi lý tưởng hoài bão của y phải làm sao.

Thanh sơn chích hội minh kim cổ, lục thuỷ hà tằng tẩy thị phi. (Núi xanh chỉ soi rọi chuyện xưa và nay, nước biếc chưa từng rửa sạch đúng sai)

Trưởng tương hữu nhật tư vô nhật, mạc đãi vô thì tư hữu thì. (Có ngày dài hãy nghĩ đến lúc không có, đừng đợi đến lúc không có thời gian mới nghĩ đến khi dư thừa)

(--> ý đại khái chắc là như thế!)

Công việc rất nhiều, trách nhiệm rất lớn, gian nan nguy hiểm cũng không ít, mà y, cùng với Hiểu Tinh Trần lúc này vẫn còn rất trẻ, còn có một vòng hồng trần hỗn loạn mới mẻ đang đợi để rèn luyện.

Hiểu Tinh Trần nhắm mắt lại không biết qua bao lâu, đương lúc cảm thấy bản thân mình đã chìm vào cõi thiền định, thì cảm giác hai ống tay áo bị lôi kéo khiến hắn ra khỏi cõi thiền định. Vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy hai đứa nhỏ đáng yêu trắng trẻo chen đến trước mặt hắn, đứa nọ rồi đứa kia kêu lên "Ca ca tỉnh lại", "Ca ca tỉnh lại".

Hiểu Tinh Trần:..... Vai vế này hình như có chút hỗn loạn?

"Tiểu ca ca ngươi tại sao cũng ngủ vậy?" "Ca ca ngươi còn trái cây để ăn không?" "Tiểu ca ca ngươi đừng ngủ, tới chơi cùng chúng ta nha!" "Ca ca là người lớn rồi, người lớn không chơi giống con nít được đâu!"

Mồ hôi rịn ra sau gáy Hiểu Tinh Trần, hắn đúng là có sư đệ, nhưng vậy cũng không có nghĩa là hắn hiểu cách chăm trẻ con nha. Còn có sư điệt, đừng cho là ta không biết chủ ý của ngươi, ta đã nghe thấy tiếng cười của ngươi rồi đó!

Nguỵ Vô Tiện giả vờ ho khụ khụ, nói: "Hiểu sư thúc, hiện giờ có phải rốt hơn nhiều rồi không, nếu vẫn khó chịu, có thể để hai đứa a Uyển Cảnh Nghi khóc cùng với ngươi đi nha ha ha ~"

Hiểu Tinh Trần bất đắc dĩ nói: ".... Cảm ơn, không cần".

Nguỵ Vô Tiện nghiêm mặt nói: "Hiểu sư thúc, ngươi, sau này vẫn sẽ xuống núi chứ?"

"..... Không biết" Hiểu Tinh Trần sững người, hắn nhìn những người ở đây, sau đó liếc nhìn nhau với Tống Lam, "Ta không biết có nên xuống núi hay không".

"Ngày mùa hè trong núi kéo dài, nhưng nhân gian lại nhiều quỷ quái đó. Bất quá, nếu sau này Hiểu sư thúc lại xuống núi, tin rằng nhất định sẽ không giẫm lên vết xe đổ".

Hiểu Tinh Trần quay đầu lại nhìn về phía Tiết Dương, nhưng Tiết Dương vẫn luôn quay đầu đi không nhìn qua bên này một cái nào. Nghĩ nghĩ, Hiểu Tinh Trần hỏi: "Tiết Dương, ý ta là, Tiết Dương ở đây á, sau này sẽ thế nào?"

Mọi người nghe vậy, đồng loạt nhìn Nguỵ Vô Tiện, dù sao, trên người Tiết Dương và Kim Quang Dao vẫn còn ghim chặt bốn bộ xương bàn tay do hắn thả ra mà.

Nguỵ Vô Tiện nói với mọi người: "Liễm Phương Tôn tạm thời chưa tính, tên Tiết Dương này, ngoại trừ chết hoặc cấm ra khỏi Loạn Tán Cương suốt đời, thì không có con đường thứ ba. Người tâm thuật bất chính lại còn tu quỷ đạo, không khác gì thiên tai giáng xuống trần thế, ta hoàn toàn có thể tưởng tượng được, người đời sau sẽ mắng chửi người sáng lập ta đây như thế nào khi mấy kẻ tu quỷ đạo đó làm chuyện ác."

Nhϊếp Minh Quyết hừ lạnh, nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì, hãy tin Di Lăng Lão Tổ này một lần này vậy.

Kim Quang Dao thầm nghĩ: Thành Mỹ ngược lại vận khí tốt, gặp được một Hiểu Tinh Trần minh nguyệt thanh phong như vậy, còn có thể nhặt về được một mạng. Không nói tới tương lai, nếu Thiên Thư Thạch này thực sự có thể đọc ra những gì ta làm trong quá khứ, sợ rằng sau khi trở về ta ngay cả cơ hội để thở cũng không có!