Chương 56: Đánh không lại thì tố cáo

Khi vẻ mặt ba người kia đang hết sức căng thẳng, Lục Huyền từ trong ống tay áo cầm một nắm linh thạch, nhiệt tình nhét chúng vào tay tu sĩ Luyện Khí trung cấp.

"Ba vị đạo hữu đi đường xa tới đây kiểm tra, thật là vất vả cho ba vị. Chỗ này ta có một chút linh thạch tỏ tấm lòng, mời ba vị đạo hữu vào uống chén linh trà."

Khuôn mặt Lục Huyền nở nụ cười rất chân thật nồng nhiệt.

Tu sĩ Luyện Khí trung cấp dẫn đầu không từ chối, tự nhiên nhận lấy và nhẹ nhàng cân nhắc số linh thạch. Bằng vào kinh nghiệm lão luyện, trong nháy mắt hắn ta biết đại khái số lượng, trên mặt nở nụ cười tươi rói.

Lục Huyền thấy hắn ta nhận linh thạch, hơi thả lỏng một chút. Hắn không muốn cho ba người này tiến vào linh điền nhà mình, phòng ngừa thấy các linh thực hiếm hoi quý giá như Kiếm Thảo, Ám Tủy Chi... Sẽ dẫn tới tai họa.

Nếu như cưỡng ép cự tuyệt, hắn tự tin bằng vào tu vi Luyện Khí tầng năm, cộng thêm nhất phẩm pháp khí đặc biệt Liệt Ngân Nhận, nhị phẩm phù lục Kiếm Khí Vạn Thiên phù cùng Lôi Hỏa Châu, có thể gϊếŧ ba người này trong nháy mắt.

Nhưng sau đó hắn sẽ gánh chịu ảnh hưởng gì, dù sao xung quanh có nhiều người như vậy, không thể thần không biết quỷ không hay xử lý ba người này được.

Nếu đường này bị chặn, vậy chỉ có thể hối lộ thôi. Hai mươi linh thạch là tiêu tan sóng gió, cũng trong phạm vi chấp nhận được.

Hắn cười giả trân, ghi nhớ ba người này, đặc biệt là tu sĩ Luyện Khí trung cấp cầm đầu, thầm quyết tâm nếu có cơ hội sẽ đòi gấp đôi.

Tu sĩ Luyện Khí trung cấp không dấu vết thu hết hai mươi linh thạch này vào trong túi trữ vật của hắn ta, vẻ mặt hai tu sĩ Luyện Khí tầng ba vẫn không thay đổi, giống như không hề thấy gì.

"Ta nhìn đạo hữu tuấn tú lịch sự, tính tình thẳng thắn, chắc chắn sẽ không cấu kết với tà ma. Như vậy đi, để cho hai thủ hạ của ta đi lướt một vòng vào viện đạo hữu xem qua qua."

Tu sĩ Luyện Khí trung cấp mỉm cười với Lục Huyền.

Lục Huyền sửng sốt, hiểu được hàm ý trong lời nói của hắn ta, trong lòng đột nhiên dâng lên một cơn lửa giận vô hình: Đã đưa cho người hai mươi linh thạch, người nuốt một mình cũng thôi đi, còn muốn ta đút hai thuộc hạ của người ăn, không sợ no vỡ bụng sao?

Nếu như vừa rồi hắn chỉ định tìm về chút danh dự thôi, nhưng khi lời này của tu sĩ Luyện Khí trung cấp thốt ra, ý nghĩ gϊếŧ ba người này của Lục Huyền rất mạnh mẽ.

Hắn dẫn hai gã tu sĩ Luyện Khí tầng ba tiến vào trong đình viện, rồi kính đáo đưa cho mỗi người năm viên linh thạch, hai người liếc nhau rồi hài lòng rời đi.

"Linh thạch của ta cũng không dễ kiếm như vậy đâu.”

Lục Huyền đi theo hai người ra viện, từ phía sau nhìn bóng lưng của họ, trong lòng cười lạnh nói.

Ngay khi ba người họ muốn đi đến một đình viện khác, bỗng nhiên Vương Sơn từ trong nhà đi ra. Mắt hắn ta sáng lên khi bắt gặp tu sĩ Luyện Khí trung cấp.

"Đàm sư huynh, sao huynh tới đây mà không vào nhà sư đệ chơi chút?"

Vương Sơn mặt mày hồng hào cười đi tới.

"Chẳng phải bên trên có giao nhiệm vụ sao, công việc bận rộn lắm. Trong phường thị liên tiếp xuất hiện bóng dáng tà ma, nên không thể không đi ra ngoài tra xét nhiều hơn. Vương Sơn sư đệ, đã lâu không gặp mà tu vi ngày càng thâm hậu nha."

Tu sĩ Luyện Khí trung cấp cười đáp lại.

"Thì ra là thế, vị Lục đạo hữu này là hàng xóm nhà ta, từ trước đến nay rất yêu thích bồi dưỡng linh thực, tính cách0 đơn thuần lương thiện. Đàm sư huynh không có làm khó hắn chứ?"

"Làm gì có chuyện đó, vừa nhìn là biết Lục tiểu huynh đệ là người ngay thẳng không ai bằng, hiển nhiên không có khả năng dính líu tới tà ma."

Đàm tu sĩ trả lời, không đề cập đến việc hắn ta vừa mới nuốt hai mươi linh thạch của Lục Huyền.

"Không có là tốt rồi, để ta giới thiệu các người với nhau."

"Vị này là Lục Huyền đạo hữu, tu vi Luyện Khí tầng ba và là Linh thực sư."

"Vị này là Đàm Hiểu Đông - chấp sự phụ trách an toàn trong phường thị, tu vi thâm hậu, đã tiến vào Luyện Khí tầng năm lâu nay, xem như là sư huynh của ta."

Vương Sơn giới thiệu thân phận hai bên.

"Ngưỡng mộ đã lâu, sớm đã nghe nói Đàm đạo hữu công chính nghiêm minh, tận tâm tận trách. Được một chấp sự có tu vi cao cường như vậy bảo vệ, là hạnh phúc của tất cả tu sĩ trong phường thị."

Lục Huyền mỉa ẩn ý.

Trong lòng hắn thì không nhịn được oán thầm, vô cùng tiếc về tổn thất ba mươi linh thạch: Tại sao Vương Sơn không đi ra sớm chút, sớm tí nữa thì nói không chừng mình tiết kiệm được hơn mười linh thạch rồi, mạng vị sư huynh này của hắn ta cũng có thể giữ lại.

"Gào..."

Trong viện, thấy Vương Sơn đi vào thì Đạp Vân Linh Miêu vốn đang yên lặng ở trong góc đột nhiên rống lên.

"Im nào!"

Lục Huyền vỗ nhẹ vào chỏm lông xám trắng trên cái tai của nó.

Đôi con ngươi xanh biếc của Đạp Vân Linh Miêu vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người Vương Sơn, ngừng gầm rú, chỉ là vẫn nhe răng trợn mắt.

Mấy người nói chuyện với nhau vài câu, Vương Sơn và ba người Đàm Hiểu Đông cùng rời đi.

Chờ bóng dáng mấy người này biến mất, lúc này ấu thú Đạp Vân Linh Miêu mới yên tĩnh lại, khôi phục tư thế tao nhã, nhảy nhẹ một cái, bốn bàn chân mây trắng đáp xuống bả vai Lục Huyền.

"Về sau không được tùy tiên kêu loạn, nhớ không?"

Lục Huyền ôm nó xuống đặt ở trên mặt đất, nhéo lông trên chóp tai của nó.

"Ngao ô ~"

Bích Tình Đạp Vân Linh Miêu cố gắng gào lần nữa, phát ra một âm thanh thô ráp.

"Hả?"

Đột nhiên Lục Huyền nhận thấy có gì đó không ổn.

Hắn nhớ rõ ràng, vừa rồi khi Vương Sơn tiến vào, tiếng kêu của ấu thú linh miêu không hề kệch cỡm như bây giờ, mà thô bạo thẳng thắn.

Ngoài trừ lần đầu tiên gặp mình thì nó phát ra tiếng gầm gừ như vậy, thì thanh âm này chỉ xuất hiện ba lần.

Hai lần là khi Vương Sơn tiến vào trong đình viện mình, một lần là khi phát hiện tu sĩ dị hóa ở chợ.

Trong nháy mắt vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc, lần ở chợ đó là ấu thú linh miêu nhận thấy chỗ dị thường trên người tu sĩ kia. Còn hai lần gầm rú đều là gặp Vương Sơn, chẳng lẽ nó phát hiện ra điều gì đó rồi?

"Có phải ngươi phát hiện ra thứ gì trên người tên hàng xóm không?"

Lục Huyền nghĩ đến đôi mắt xanh biếc của Bích Tình Đạp Vân Linh Miêu, hỏi nó.

Đạp Vân Linh Miêu là yêu thú dị chủng nên linh trí không thấp, đôi mắt mở tròn xoe, gật gật đầu.

"Giống tên tu sĩ dị hóa ở chợ sao?"

Lục Huyền tiếp tục hỏi.

Đầu tiên ấu thú gật đầu, lại lắc đầu.

"Gật rồi lắc là ý gì?"

"Được rồi, thời điểm tu sĩ dị hóa ở chợ là khi rất nhiều tu sĩ khai khẩn bí cảnh trở về, tà ma bộc phát, còn linh miêu ngay từ lúc gặp Vương Sơn đã gầm rú nhắc nhở ta."

"Gật đầu có ý là trong thân thể Vương Sơn có tà ma hoặc chỗ kỳ lạ khác, lắc đầu là khác với tu sĩ dị hóa trong chợ chăng?"

Lục Huyền đoán đại khái.

"Bên cạnh ta có một quả bom hẹn giờ như vậy, nên ứng phó thế nào cho hợp lý đây? Binh tới tướng chặn, nước dâng xây bờ, chi bằng tiên hạ thủ vi cường?"

"Án binh bất động thì sẽ bị động quá, chỉ có ngày ngày làm giặc chứ khó bề ngàn ngày phòng giặc."

"Nếu tiên hạ thủ vi cường ( ra tay trước thì chiếm được lợi thế), cũng không biết có đánh thắng được không. Giả sử bản thân Vương Sơn chỉ có thực lực Luyện Khí tầng năm thì tốt, có hy vọng lớn. Nhưng cộng thêm tà ma không biết trong cơ thể, khó mà đoán trước được. Hơn nữa Vương Sơn là tiểu đầu mục tuần vệ trong phường thị, đằng sau bối cảnh phức tạp, dễ dính dáng đến nhiều thứ."

"Chủ yếu hơn chính là, còn chưa biết sau lưng hắn ta liệu có tồn tại tà ma cấp Quỷ gì đó không."

Trong lúc nhất thời, Lục Huyền rơi vào tiến thoái lưỡng nan, không giải quyết được. Ở gần nhà Vương Sơn, bất cứ lúc nào cũng phải lo lắng, chuyển ra ngoài sống cũng không thực tế, dù sao mình cũng tốn nhiều tiền thuê cái đình viện này.

Nếu giải quyết được thì dễ tự chuốc họa vào thân.

"Có phương pháp nào an toàn và hiệu quả không?"

Lục Huyền thầm nghĩ.

"Có, gần đây không phải Lâm Dương phường thị đang muốn thanh lý tà ma sao? Chi bằng mượn lý do này để bọn họ giải quyết nội bộ?"

"Đánh không lại, ta có thể tố cáo mà!"