Chương 47

“Hình ảnh đó nhất định sẽ rất đẹp đẽ.” Nó nói: “Có đúng không?”

Giang Lạc bỗng mỉm cười: “Mày nhét trứng vào người tao như thế nào?”

Nhện mặt người hờ hững đáp: “Đương nhiên là xé rách da thịt ngươi rồi bỏ trứng vào.”

“Nhưng tao cảm thấy phương thức đó quá nhàm chán.” Giang Lạc hạ giọng giống như sắp nói một bí mật mê người nào đấy: “Mày có muốn biết một cách thức khác để nhét trứng vào cơ thể tao không?”

Nhện mặt người hứng thú dõi theo cậu: “Cách gì?”

Giang Lạc nói: “Đầu tiên, mày phải thả tao ra khỏi cái lưới nhện chết tiệt này đã.”

Nhện mặt người bình tĩnh quan sát cậu, như thể đang đoán xem Giang Lạc định bày trò gì. Nó cười khinh nhưng vẫn vươn tay xé rách tơ nhện sau lưng Giang Lạc.

Giang Lạc miễn cưỡng ngồi dậy, cánh tay và l*иg ngực phía trước vẫn bị tơ nhện quấn chặt. Giang Lạc nói: “Cách đó là…”

Mấy chữ cuối cùng nhẹ nhàng phiêu tán trong gió.

Nhện mặt người: “Hửm?”

Nó tới gần thêm chút.

Giang Lạc đang bị trói hai tay bất ngờ mạnh mẽ vùng lên rồi lao vào Nhện mặt người. Cậu và nó cùng rơi xuống lỗ thủng trên mạng nhện mà cậu dùng để chạy thoát trước đó.

Nhện mặt người nặng nề ngã xuống đất còn Giang Lạc ngã sấp trên người của nó. Giang Lạc dạng chân ngồi trên ngực nó, nở một nụ cười giễu cợt với Nhện mặt người rồi đứng dậy hung hăng đạp nó: “Con mẹ nó mày đi chết đi.”

Nói xong lời cay nghiệt, cậu quay người chạy về phía máy bay không người lái.

Giang Lạc chạy rất nhanh, gần như đạt tới tốc độ nhanh nhất cả cuộc đời. Tay cậu không hề thả lỏng phút nào dùng dao găm cắt đứt tơ nhện quấn quanh cơ thể, chưa kịp chạy mấy bước thì đằng sau lưng đã truyền đến tiếng gió hú.

Cậu nghiêng đầu xem xét, Nhện mặt người kéo tơ băng băng qua khu rừng. Lúc cậu chạm mắt với nó, Nhện mặt người cũng rút ngắn khoảng cách giữa nó và cậu.

Máy bay không người lái, máy bay không người lái.

Một âm thanh xé gió xẹt qua bên tai Giang Lạc, Giang Lạc xoay người lăn một vòng theo bản năng rồi trực tiếp lăn xuống bùn đất. Sau khi giãy giụa thoát khỏi vũng bùn, cậu lại bị lạc phương hướng trong trận đồ bát quái.

Khắp nơi đều là rừng cây và dòng suối giống hệt nhau, cũng không thấy bóng dáng của máy bay không người lái đâu. Giang Lạc bực bội giũ bỏ tơ nhện rồi quay ra sau xem xét, thình lình nhìn thấy Nhện mặt người trên cành cây đang mỉm cười theo dõi cậu.

Hơn nửa đêm, trông Nhện mặt người cực kỳ kinh khủng, Giang Lạc giật nhẹ khóe miệng, bất ngờ nhảy vào trong dòng suối.

Rừng rậm là chiến trường có lợi cho nhện mặt người, Giang Lạc đánh không lại tám cái chân và tơ nhện của nó.

Không, coi như đánh nhau thì người ta còn có thể “Chết đi sống lại”.

Giang Lạc nhanh nhẹn di chuyển trong nước, dáng vóc thon gầy cao ráo. Mặc dù bình thường trông hơi ốm yếu nhưng trong lúc này, đó lại là một công cụ bơi lội tuyệt vời.

Thanh niên tóc đen bơi lội như cá nhanh chóng vọt đi. Sau khi cậu nhảy xuống nước không bao lâu thì lại vang lên một tiếng nhảy xuống nước khác.

Giang Lạc quay đầu lại nhìn, đêm tối mờ ảo nên tầm nhìn trong nước rất hạn chế, tuy nhiên vẫn có thể nhìn thấy một cái bóng màu đen không ngừng bám theo đằng sau.

Giang Lạc nhếch khóe miệng, đặc biệt bơi về hướng dòng nước chảy xiết dày đặc đá tảng. Không biết qua bao lâu rốt cuộc cậu thấy được một chỗ tốt, Giang Lạc nghiêng người nhẹ nhàng lách qua khe hở giữa hai tảng đá to, Nhện mặt người đuổi theo sau lưng cậu cũng làm giống vậy. Nửa thân trên thuận lợi lọt qua nhưng chân nhện khổng lồ đằng sau thì lại kẹt vào giữa khe đá.