Chương 55

Văn Nhân Liên mỉm cười nói: “Những năm trước ba hạng đầu của vòng một sẽ nhận được gợi ý liên quan đến vòng hai. Năm nay ba hạng đầu đều là người của trường chúng ta, chúng ta lời to rồi.”

Lục Hữu Nhất kích động: “Khi nào thì đến vòng tiếp theo thế?”

Văn Nhân Liên đáp: “Năm ngày sau nữa.”

Mọi người chuyện trò một hồi, đột nhiên một nhóm hùng hổ đi về phía bọn họ. Khuông Chính để ý thấy nhóm người đó đầu tiên, tiến lên một bước che chở cho bạn mình: “Có người.”

Giang Lạc quay đầu lại nhìn.

Nhóm người mặc đồng phục in logo “Đại học Sơn Hải”. Người dẫn đầu là một nam sinh đeo kính bạc, khóe miệng nam sinh mỉm cười, như mưa phùn gió xuân, công tử văn nhã.

Bọn họ đi thẳng đến trước mặt nhóm Giang Lạc. Nam sinh đeo kính bạc liếc mắt đảo qua mỗi người một lần, ánh mắt vững vàng dừng lại trên mặt Giang Lạc.

“Chào cậu.” Nam sinh cười híp mắt nói: “Cậu là Giang Lạc đúng không. Tôi tên Bạch Diệp Phong, chúng ta kết bạn nhé?”

Hắn đưa tay ra.

Giang Lạc nhìn hắn một lúc rồi mới bắt tay: “Chào cậu.”

Bạch Diệp Phong cười cười, gật gật đầu với mọi người xung quanh rồi đột nhiên chân thành nói với Giang Lạc: “Chờ tí nữa cậu nhận được gợi ý của vòng thứ hai, có thể bán cho chúng tôi không?”

Hóa ra là muốn mua bán, Giang Lạc nhếch miệng, so với vừa rồi nhiệt tình hơn hẳn: “Cậu muốn mua gợi ý trong tay tôi?”

Bạch Diệp Phong khẽ gật đầu, lại lắc đầu. Hắn chỉ Lục Hữu Nhất và Samuel, nhẹ nhàng cười nói: “Là gợi ý của cả ba người các cậu.”

Văn Nhân Liên thì thầm bên tai Giang Lạc: “Tên đó đứng hạng năm của trận đấu này nhưng thực lực không chỉ hạng năm đâu. Lúc trước, cậu ta và Kỳ Dã đều được dự đoán là hạng nhất dự bị.”

À, hóa ra là một tên đẹp trai vừa thông minh vừa có tiền.

Nụ cười của Giang Lạc không đổi, trong lòng lại thầm lặng nâng giá lên gấp đôi, nói: “Có thể bán, nhưng bọn tôi chỉ bán một gợi ý thôi.”

Bạch Diệp Phong nhíu mày, kiên nhẫn lặp lại: “Bạn Giang, chúng tôi có tiền.”

Giang Lạc đáp: “Trùng hợp vậy, chúng tôi cũng không thiếu tiền.”

Cát Chúc ở bên cạnh muốn nói lại bị Diệp Tầm bịt miệng, Diệp Tầm thấp giọng: “Đừng có nói chen vào.”

“À.” Bạch Diệp Phong vẫn mỉm cười: “Thật sự chỉ bán một gợi ý thôi hả?”

Giang Lạc cũng cười: “Ừm.”

Con mắt dưới gọng kính của Bạch Diệp Phong nhắm lại, hắn nhún vai: “Vậy thôi, một thì một, nhưng tôi muốn gợi ý trong tay cậu.”

Thể nào gợi ý của hạng nhất vẫn hữu ích hơn hạng hai hạng ba, Giang Lạc hiểu rõ gật đầu: “Chốt đơn.”

Mười phút sau, ba hạng đầu cuộc thi nhận được gợi ý. Giang Lạc mở tờ giấy của mình ra nhìn, phía trên chỉ có vài con chữ đơn giản: Phòng 4-5 người.

Câu chữ này thực sự quá mơ hồ, Giang Lạc nhìn đi nhìn lại ba lần vẫn không hiểu. Gợi ý của Lục Hữu Nhất và Samuel còn rõ ràng hơn cậu, một cái là “Năm 2012, vốn là khu trường học được xây dựng thêm”, cái khác là “Tỷ lệ nam nữ mất cân bằng”.

Chí ít gợi ý hai người họ lấy được có thể suy đoán địa điểm kế tiếp của cuộc thi là trường học được xây dựng thêm vào năm 2012, nhưng gợi ý của Giang Lạc lại làm cho người ta mờ mịt khó hiểu.