Chương 60

Giang Lạc lau mặt, mở mắt ra nghĩ một lát: “Anh ta có nói tiên sinh muốn gặp tớ vì chuyện gì không?”

Lục Hữu Nhất đáp: “Không nói gì cả, chỉ bảo tiên sinh Phùng muốn gặp ông thôi.”

Giang Lạc sờ vòng Âm Dương trên tay phải, tại sao Phùng Lệ muốn gặp cậu?

Lần thi đấu vừa rồi, ngoài việc cậu lấy được hạng nhất ra cũng không có chỗ nào đặc biệt lắm.

Giang Lạc suy nghĩ một lát, nói: “Cậu bảo anh ta về trước đi, từ chối hộ tớ luôn, nói rằng bây giờ tớ không tiện gặp tiên sinh.”

Lục Hữu Nhất đồng ý rồi rời đi.

Phùng Lệ vốn là công chính trong “Ác quỷ”, người đàn ông có thể thành đôi với Trì Vưu, Giang Lạc sẽ không xem thường y.

Phùng Lệ rất mạnh, Giang Lạc không thể trơ mắt nhìn y và Trì Vưu liên hợp với nhau để cho Trì Vưu càng ngày càng mạnh được. Nhưng trước khi hiểu rõ tính tình của Phùng Lệ, cậu không tính gặp y một cách tùy tiện được.

Quan trọng hơn, hôm nay ra ngoài chơi đã tiêu tốn rất nhiều năng lượng của Giang Lạc. Cậu là người tùy hứng, tắm rửa xong chỉ muốn đi ngủ, không có hứng đi ứng phó những người linh ta linh tinh.

Đệ tử Phùng gia bị Lục Hữu Nhất từ chối đi lên lầu năm, gõ cửa phòng Phùng Lệ. Bên trong vang lên một âm thanh lạnh nhạt: “Vào đi.”

Đệ tử Phùng gia đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Phùng Lệ đang đánh cờ với Trác Chính Vũ. Y không quay đầu nhìn anh ta nhưng giống như có con mắt mở to sau đầu, thản nhiên hỏi: “Không tìm được người?”

Đệ tử Phùng gia cẩn thận đáp: “Dạ thưa Giang Lạc nói rằng bây giờ cậu ta không tiện tới gặp tiên sinh.”

Ngón tay cầm cờ của Phùng Lệ dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía đệ tử.

Màu mắt của y rất nhạt giống như pháo hoa chưa từng thấy trên đời, nhưng lại mang tới cho người khác cảm giác áp bách nặng nề đến chân thực. Đệ tử run lẩy bẩy, Phùng Lệ chậm rãi đặt quân cờ xuống, tự lẩm bẩm: “Không tiện?”

Trác Chính Vũ cười ha ha: “Phùng Lệ à, câu lạc hậu quá. Người trẻ tuổi bây giờ nào có rảnh rỗi chờ cậu phái người đến mời chúng chứ. Mỗi ngày bọn chúng đều rất bận rộn, chơi còn chưa chơi đủ! Cậu muốn gặp người ta, sao không hẹn trước một tiếng chứ?”

“Được rồi.” Phùng Lệ lại nhìn về phía bàn cờ, giọng nói không mảy may lung lay: “Không tiện thì không tiện, vậy thì không gặp.”

Trác Chính Vũ thấy thế cờ sắp thua, lập tức thừa cơ chơi xấu ném quân cờ đi, mở tấm bản đồ của địa điểm trận thi đấu tiếp theo ra: “Vậy trước tiên làm chuyện chính đã, hai chúng ta còn chưa quyết định xem nên phân những sinh viên kia đến khu vực nào đâu.”

Phùng Lệ đưa mắt nhìn bản đồ, tìm trong danh sách sinh viên rút ra một tờ giấy rồi đặt ở địa phương nguy hiểm nhất trên bản đồ.

Trác Chính Vũ thò đầu sang nhìn, trên tờ giấy ghi hai chữ “Giang Lạc”.