Chương 63

Trác Trọng Thu khoác vai Giang Lạc, hai người cùng đi vào ký túc xá: “Trước hết chọn giường ngủ đã.”

Phòng trên lầu sáu cũng có mùi thối của cống thoát nước nhưng ở lâu thì không ngửi thấy nữa.

Mọi người sắp xếp đồ đạc của mình xong, Giang Lạc và Trác Trọng Thu rời khỏi ký túc xá.

Không cần phải nói, bọn họ căn bản là hai người một đội, không hề muốn nói nhiều với đối phương.

Trong cuộc thi này, người không cùng trường đều là đối thủ của nhau. Trong một trăm ba mươi người chỉ có số ít có thể vào vòng tiếp theo, vì thế đối với ai cũng phải đề phòng.

Sinh viên đại học Bạch Hoa tập trung tại khu đất trống trước ký túc xá. Khuông Chính và Văn Nhân Liên ở chung phòng, Lục Hữu Nhất chung ký túc xá với Diệp Tầm, Cát Chúc thì ở cùng phòng với Samuel. Sau khi so sánh mới nhận ra, mỗi phòng cứ hai người trong bốn người sẽ chung một trường.

“Đều là phòng bốn người hết hả?” Giang Lạc nhíu mày: “Chẳng lẽ tờ giấy kia ghi phòng 4-5 người không phải chỉ ký túc xá khu dạy học cũ này hả?”

“Rất có thể.” Văn Nhân Liên suy nghĩ nói: “Gợi ý này quá mông lung, trước mắt chưa có thứ gì để tìm thêm thông tin.”

Y nói xong thì nhìn sang Giang Lạc: “Giang Lạc, cậu có phát hiện ra điều gì không?”

Giang Lạc quay đầu nhìn thoáng qua dãy lầu ký túc xá.

Sắc trời âm u, ký túc xá cũ kỹ phủ bụi rách nát, vài chỗ sơn tường bị tróc trên các tầng lầu lộ ra những mảng tường xám bên trong.

Ẩm ướt, ảm đạm, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy chán nản.

“Nơi này khiến tớ khó chịu quá.” Con mắt của Giang Lạc đảo qua lầu sáu, dừng tại ô cửa sổ phòng ký túc xá cuối cùng. Có một người đang đứng bên cửa sổ nhìn xuống, Giang Lạc nhận ra đó là Bạch Diệp Phong. Giang Lạc từ tốn nói tiếp: “Từ lúc đi vào khu dạy học cũ tớ đã bắt đầu có cảm giác này.”

Trác Trọng Thu cũng chìm vào suy tư. Cô thuộc phái song tu thể hồn, đối với những thứ như linh thể nhạy cảm hơn người bình thường nhiều: “Mặc dù tôi không có cảm giác mãnh liệt như cậu nhưng cũng cảm thấy có gì đó không đúng.”

Hai người ăn ý liếc nhìn nhau một cái.

Giang Lạc kéo khóa ba lô ra, tiện tay lấy một xấp bùa từ bên trong: “Mỗi người năm lá, nhiều hơn không có.”

Cả đám lập tức cảm động hai mắt đẫm lệ rưng rưng, hận không thể xông lên ôm Giang Lạc hung hăng hôn hai cái: “Giang Lạc, sao cậu lại tốt như thế chú ahuhu.”