Chương 66

Không ngờ tới, thật sự là không ngờ tới.

Ban đầu Giang Lạc vì mớ thông tin kia mà loại bỏ nghi ngờ đối với Bạch Diệp Phong. Không nghĩ tới nhanh như vậy đã có cơ hội lật lớp mặt nạ của đối phương.

Phát hiện này khiến tâm trạng Giang Lạc khá hơn hẳn.

Cậu không che giấu được nụ cười, lau sạch tro giấy giữa các ngón tay. Lúc Giang Lạc lau sạch tay xong, Từ Nham vừa hay trở về.

Không biết Từ Nham đã đi đâu mà trên giày cậu ta dính chút bùn. Giang Lạc quay đầu nhìn Từ Nham, cậu ta cực kỳ cảnh giác trừng mắt lại.

Giang Lạc cười: “Cậu về rồi hả? Chậm chút nữa thôi là dính mưa đấy.”

Tục ngữ có câu “đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại”*, huống chi Giang Lạc cười lên xinh đẹp đến vậy, cậu tỏ ra rất quen thuộc, dễ như trở bàn tay hóa giải bầu không khí có hơi thù địch giữa hai người. Làm cho Từ Nham xấu hổ nhìn cậu chằm chằm, cứng đờ “Ừ” một tiếng.

Giang Lạc cầm phích nước nóng rót hai ly nước, tự nhiên nói: “Ngồi đi, đứng đấy làm gì?”

Từ Nham do dự hồi lâu rồi đi tới bàn ngồi.

Giang Lạc cũng ngồi xuống, cười híp mắt chống cằm nhìn cậu ta. Khăn mặt màu xám dùng để lau tóc phủ trên mái tóc đen của cậu, khuôn mặt trắng nõn, lông mày thanh mảnh cộng thêm vẻ ngoài lộng lẫy, đôi mắt trắng đen rõ ràng như điểm mực, đôi môi đỏ hồng tươi tắn, thoạt nhìn giống như người đẹp dân tộc thiểu số môi hồng răng trắng đội khăn trùm đầu.

“Bạn học, cậu quen biết bạn Bạch bao lâu rồi?”

Từ Nham vô thức trả lời: “Sáu năm.”

“Ồ” Giang Lạc bừng tỉnh đại ngộ, tò mò truy hỏi: “Trước kia bạn Bạch cũng thân thiết nhiệt tình như vậy sao?”

Từ Nham nghe cậu khen Bạch Diệp Phong, địch ý đối với cậu tiêu bớt một chút: “Anh Bạch vẫn luôn tốt như thế.”

Cậu ta nghĩ nghĩ, mới dần phát hiện ra ấn tượng trước kia về Bạch Diệp Phong trong đầu mình thế mà không có: “Trước kia… Trước kia anh Bạch tương đối mờ nhạt.”

Giang Lạc: “Tôi nghe nói năm năm trước cậu ấy mới bắt đầu phấn đấu tiến lên, tính ra là năm đầu tiên của cấp ba ha. Quả nhiên là người có thiên phú, lớp mười mới bắt đầu cố gắng cũng không muộn.”

“Đúng vậy.” Từ Nham bổ sung thêm một câu: “Trước khi anh Bạch lên cấp ba, chúng tôi đều không phát hiện hóa ra anh Bạch có thiên phú đến thế.”

Giang Lạc cười nói: “Thiên tài nha.”

Năm năm trước.

Khi đó Trì Vưu còn chưa chết đâu.

Đây quả thật là một bí mật lớn động trời, Giang Lạc kích động muốn hố Trì Vưu một vố ngay lập tức. Tuy nhiên cậu nhanh chóng đè suy nghĩ này xuống, bí mật lớn như vậy, cậu đương nhiên phải để dành đến thời cơ chín muồi mới tốt.