Chương 70

Giang Lạc vui mừng gật đầu đồng ý nói: “Tớ cũng cảm thấy vậy.”

Lục Hữu Nhất hỏi: “Còn bọn tôi thì sao.”

Ba người còn lại lom lom nhìn Giang Lạc.

Giang Lạc cười híp mắt nói: “Tớ muốn nhờ mọi người giúp tớ một chuyện rất quan trọng… Giúp tớ lấy được số điện thoại của tất cả thí sinh.”

“Càng nhiều càng tốt.” Giang Lạc nháy mắt mấy cái với họ.

Chia ra ba đường, ba người Giang Lạc đầu tiên tìm đến phong hồ sơ của trường học. Lúc bọn họ đến, phòng hồ sơ đã có rất nhiều người, người ôm một chồng sổ ghi chép ngồi dưới đất đầu đầy mồ hôi chăm chú đọc.

Họ đi tới ngăn tủ chứa hồ sơ năm 2012, hầu hết tài liệu bên trên đã bị lấy đi.

Là những người biết trước thông tin về cuộc thi, nhóm Giang Lạc tốt hơn mấy người đó ở chỗ, mặc dù họ không biết danh tính thực của nữ sinh bị mất tích năm ấy nhưng họ biết nữ sinh đó học lớp nào.

Lớp 12/4.

Bọn họ tìm được sổ ghi chép của lớp 12/4 kiểm tra thông tin trên từng tờ một.

Thời điểm mất tích nữ sinh còn chưa tốt nghiệp, thành thích học tập của cô ắt hẳn bắt đầu trống không từ lúc bị mất tích. Thông tin như vậy rất dễ tìm, bọn họ nhanh chóng tìm được người tương ứng nhưng lại có tới hai nữ sinh phù hợp với thông tin.

Diệp Tầm nhỏ giọng nói: “Năm đó sau khi nữ sinh đầu tiên mất tích, tiếp theo liên tục xuất hiện mấy nữ sinh mất tích.”

Hai nữ sinh khớp với thông tin, một người tên Vương Hân Tuệ, một người là Phó Viện Nhi.

Trong sổ ghi chép có hình của hai người, hai cô bé mới mười tám tuổi xinh như hoa, ngượng ngùng cười với ống kính.

Giang Lạc ghi nhớ ngoại hình của các cô, tiếp tục so sánh thông tin của hai người trong sổ ghi chép.

Hai nữ sinh, một người mất tích trước, một người mất tích sau, chắc chắn trong phần thông tin của một người sẽ có đoạn thời gian trống nhiều hơn so với của người kia.

Giang Lạc rất nhanh đã xác định được nữ sinh mất tích đầu tiên tên là Phó Viện Nhi.

Cậu cầm điện thoại tìm kiếm tin tức về Phó Viện Nhi.

Trong ảnh, ngoại hình Phó Viện dịu dàng hơi hướng nội, trên mặt điểm chút tàn nhang, chính là khuôn mặt mối tình đầu trong mơ của mỗi người đương tuổi dậy thì.

Sau khi đọc qua hết các thông tin, Giang Lạc cẩn thận xếp các quyển sổ ghi chép này về đúng chỗ cũ trên kệ.

Từ thành thích học tập và lời nhận xét của giáo viên, Phó Viện Nhi đích thị là con ngoan trò giỏi trong mắt thầy cô và gia đình. Một cô bé ngoan ngoãn như thế này, không bao giờ làm trái lời giáo viên hay bố mẹ, luôn trở về ký túc xá trước giờ đóng cửa, không yêu đương không chơi điện thoại, những chuyện không được phép làm thì bình thường cô sẽ không làm.

Mặc dù cuộc sống của những người như cô hơi bị bó buộc nhưng ít ra có thể tránh được rất nhiều nguy hiểm.

Cấp ba Trường Thanh là trường học nội trú, quản lý học sinh rất nghiêm ngặt, đặc biệt về việc ra vào của học sinh và sự an toàn lại càng cẩn thận hơn.