Chương 72

Làm sao mà một cô gái mười tám tuổi xinh đẹp như kia lại đi thích một người đàn ông lớn tuổi xấu trai được chứ.

Ánh mắt cả ba dần dần chuyển lên người thầy giáo đang giảng bài.

Trác Trọng Thu: “Chắc sẽ không trùng hợp vậy đâu.”

Diệp Tầm: “Cũng có thể là công nhân trong khoảng thời gian thi công.”

Bọn họ mới bàn được vài câu thì lớp đã tan học. Người thầy giáo trung niên đẹp trai đi ra: “Các em tới tìm tôi à?”

Giang Lạc cười híp mắt tới gần: “Dạ tụi em muốn hỏi thầy vài chuyện.”

Bởi vì vẻ ngoài quá xuất sắc của cậu, thầy giáo không khỏi nhìn thêm vài lần: “Các em đến phòng làm việc của thầy rồi nói.”

Đương lúc họ chuẩn bị đi, trong lớp có hai nữ sinh động viên nhau đi tới, ngượng ngùng đưa cho thầy giáo một bình nước, đỏ mặt nói: “Thầy Liễu vất vả rồi ạ.”

Trác Trọng Thu huýt sáo, hai nữ sinh nhìn cô càng thêm thẹn thùng, quay người chạy mất.

Thầy giáo dở khóc dở cười: “Mấy cái đứa này.”

Tạm thời trong phòng giáo viên chỉ có thầy ấy trở về. Nhân lúc thầy đi rót nước, Giang Lạc tranh thủ lật giáo án của thầy để xem, bên trên ghi tên của thầy giáo: Liễu Thực.

Cậu ngẩng đầu nhìn lên một mặt tường, bên trên dán thời khóa biểu của từng lớp và bảng chấm công của Liễu Thực.

Trên bảng chấm công chỉ ghi ngày làm việc của năm nay, toàn bộ đều có dấu tích, có thể thấy Liễu Thực chưa từng thiếu một ngày công nào.

Thật sự không bình thường.

Giang Lạc nhíu mày, âm thầm liếc nhìn ngăn kéo của Liễu Thực.

Bị khóa.

Liễu Thực mang nước tới, nói xin lỗi: “Thật ngại quá, chỗ này của thầy chỉ toàn ly giấy.”

Mấy người lắc đầu.

“Thầy ơi, tụi em tới vì muốn hỏi thăm về vụ nữ sinh mất tích năm 2012.” Giang Lạc tươi cười, niềm nở gợi chuyện, dễ dàng hóa giải sự đề phòng của người khác: “Tụi em không rõ về chuyện năm đó lắm, xin hỏi lớp thầy dạy có nữ sinh nào bị mất tích không?”

Liễu Thực cau mày nghĩ nghĩ: “Năm 2012… Đúng là thầy có dạy mấy lớp, xác thực có chuyện nữ sinh mất tích nhưng thầy quên là lớp nào rồi.”

“Cũng đúng.” Giang Lạc tỏ vẻ thông cảm: “Đã qua lâu vậy rồi, trường học đều đã thay đổi nhiều, chuyện năm đó đúng là không thể nhớ rõ.”

Liễu Thực thở dài: “Cảm ơn các em đã hiểu, thầy sẽ cố gắng nhớ lại. Nếu nhớ ra điều gì thì thầy sẽ nói cho các em ngay.”

Giang Lạc lấy điện thoại ra cầm trên tay: “Vậy thầy cho bọn em số điện thoại được không ạ?”

Liễu Thực ngẩn người, đọc một dãy số.

Họ không ngồi trong văn phòng Liễu Thực lâu, bởi vì mười phút sau thầy phải lên lớp kế tiếp. Ba người men theo đường cũ thong thả trở về.

Ở lầu một ký túc xá, Giang Lạc và Diệp Tầm đi vệ sinh với nhau, Trác Trọng Thu ở bên ngoài chờ bọn họ, buồn bực ngán ngẩm than: “Coi như biết Phó Viện Nhi yêu đương nhưng hình như nó chả giúp chúng ta qua vòng gì cả.”

Giang Lạc thuận miệng nói: “Ai bảo, nhỡ đâu gϊếŧ người vì tình thì sao.”

Diệp Tầm không khỏi run rẩy.

Cậu cạn lời nhìn Giang Lạc, nhớ đến khách sạn 129, nhớ đến cái thể chất kỳ diệu chỉ cần tiện mồm rủa mấy câu là thành sự thật của Giang Lạc.

Giữa trưa, nhóm người lại tụ tập cùng một chỗ ăn trưa, Văn Nhân Liên lắc đầu ngao ngán: “Hôm qua mới mưa xong, khắp nơi đều ẩm ướt. Tranh thủ trước khi mưa lớn, bọn tôi đến mấy nơi ẩm ướt như bên hồ hay vòi nước, tuy nhiên không phát hiện gì hết. Có lẽ phải chờ đến đêm nay hoặc ngày mai sau khi đất khô mới có thể tìm được nơi Từ Nham đã tới.”