Chương 76

Trong bóng đêm, không thấy bóng dáng của mấy quỷ ảnh bên ngoài. Thế nhưng âm thanh vẫn chưa biến mất, tiếng đóng mở cửa liên tục truyền đến, tiếp đó là tiếng cọ rửa bồn cầu không ngừng vang lên.

Bạch Diệp Phong thỏ thẻ bên tai cậu: “Hửm? Hình như bọn chúng băm người rồi xả xuống cống thoát nước.”

Đúng vậy, Giang Lạc đã hiểu.

Không chỉ thế, cậu còn nghĩ tới mùi hôi thối ngửi thấy lúc mới vào ký túc xá và lời nói của nhân viên công tác “Cống thoát nước thường xuyên bị nghẹt”.

Không biết đã qua bao lâu, tiếng xả nước mới dần ngừng lại.

Bên trong nhà vệ sinh khôi phục sự yên tĩnh.

Bạch Diệp Phong ngoài mặt lo lắng nhưng thực ra lại cảm thấy khá vui vẻ: “Cậu sợ à?”

Giang Lạc lập tức hiểu ra ác ý trong lời nói lúc trước của hắn.

Ác quỷ đã biết trước nữ quỷ sẽ trốn trong gian phòng này, vì vậy mới dẫn cậu trốn vào phòng chứa đồ.

Chỉ vì muốn dọa cậu?

Giang Lạc không giận mà còn cười, giọng điệu mừng rỡ như nhận được một niềm vui bất ngờ: “Không sợ, còn phải cảm ơn bạn Bạch giúp tôi tìm được một phần manh mối.”

Giang Lạc thân mật vỗ vỗ bả vai Bạch Diệp Phong, sung sướиɠ nói: “Bạn Bạch, may cậu nhanh tay kéo tôi vào phòng chứa đồ, tôi cảm ơn cậu nhiều lắm.”

Ánh mắt của thanh niên tóc đen chân thành tha thiết: “Lúc trước tôi cứ tưởng là cậu nhằm vào tôi, bây giờ xem ra do tôi suy nghĩ nhiều thôi. Là tôi bụng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, Bạch Diệp Phong, bạn Bạch, cậu đúng là một người tốt.”

Người tốt Bạch Diệp Phong: “…”

Ý cười của hắn nhạt dần.

Giang Lạc lại nở một nụ cười xán lạn với hắn rồi rời khỏi phòng chứa đồ trước.

Trác Trọng Thu ở bên ngoài không hề phát hiện điều gì, thấy hai người bọn họ đi ra, không nhịn được nói: “Không phải hai cậu đi vệ sinh hả, sao lề mề thế.”

Giang Lạc hỏi: “Bọn tôi ở trong đó bao lâu rồi?”

Trác Trọng Thu ôm cánh tay nói: “Mười lăm phút.”

“Mười lăm phút.” Giang Lạc suy nghĩ: “Tôi còn tưởng hơn một tiếng rồi chứ.”

Khúc nhạc dạo đó cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch của họ. Trước khi đến văn phòng của Liễu Thực, Giang Lạc vẫn đang ngẫm nghĩ lại cảnh tượng trong nhà vệ sinh kia.

Trang phục của ba gã đàn ông thoạt nhìn giống đồng phục công nhân. Giang Lạc nhớ kỹ tướng mạo của bọn chúng, không hề bỏ qua bất cứ điểm nào.

Trong ba tên công nhân, có một công nhân từ đầu đến cuối chưa từng lên tiếng.

Trùng hợp là trong công trường năm 2012, có hai công nhân cũng tử vong.

Hai chuyện này chắc chắn có mối liên hệ không bình thường.

Câu nói “Mặc dù con kỹ nữ này không đẹp như bạn thân nó nhưng ít ra vẫn là người sống” của ba tên công nhân lặp đi lặp lại trong đầu Giang Lạc, liệu bạn thân của Vương Hân Tuệ có phải là Phó Viện Nhi?

Thời điểm ba gã công nhân nhìn thấy Phó Viện Nhi thì cô đã chết sao?

Trong lòng Giang Lạc đã hiện lên một cái khung mơ mơ hồ hồ, nhưng còn vài điểm quan trọng cần phải điều tra thì mới hiểu được.

Nửa đêm, khu dạy học không một bóng người, ba người đi qua hành lang yên tĩnh, đi đến căn phòng làm việc khóa chặt, mở cửa sổ chui vào.

Giang Lạc đi thẳng đến bàn làm việc của Liễu Thực. Ngăn kéo bàn Liễu Thực có một cái khóa nhỏ nhưng đối với bọn họ giải quyết một cái khóa nhỏ rất đơn giản, Trác Trọng Thu cạy khóa ra để sang một bên, mở ngăn kéo.