Chương 77

Trong ngăn kéo chứa rất nhiều tài liệu công tác và hồ sơ, Giang Lạc và Trác Trọng thu lật từng cái, cuối cùng phát hiện một xấp báo để ở dưới cùng ngăn kéo.

Giang Lạc cầm tờ báo lên, cảm thấy trọng lượng không đúng lắm. Cậu mở từng tờ báo ra, hóa ra bọc bên trong tờ báo là một đống trang sức phụ nữ.

Làm một kiến trúc sư, mặc dù là kiến trúc sư cảnh quan nhưng lúc học nền tảng thiết kế cũng cần hiểu rõ phong cách của các chuyên ngành kiến trúc khác. Giang Lạc nhìn sơ là nhận ra ngay, những món trang sức này đến từ năm nhãn hiệu khác nhau.

Giữa phương pháp hàn và bản thiết kế trên bàn cũng có khác biệt về thời gian. Nếu như đây là đồ Liễu Thực mua để tặng người khác, thời gian mua mỗi bộ trang sức ít nhất cách nhau một đến hai năm.

Mặc dù có sự khác biệt về các chi tiết nhỏ, hướng thẩm mỹ tổng thể vẫn giống nhau, đều thiên về phong cách trưởng thành nữ tính.

Trong đó có một đôi bông tai là một bộ với sợi dây chuyền mà Phó Viện Nhi đeo trên cổ.

Giang Lạc lấy điện thoại trong túi ra, cẩn thận chụp lại tất cả món trang sức này: “Từ năm 2012 đến nay, tổng cộng có bao nhiêu nữ sinh mất tích?”

Bạch Diệp Phong nhàn nhã đáp: “Năm người.”

Giang Lạc chìm vào suy nghĩ.

Sau khi chụp ảnh rồi khôi phục nguyên trạng cho văn phòng xong, ba người nhảy cửa sổ về ký túc xá. Giang Lạc có thể xác định Liễu Thực và Phó Viện Nhi từng yêu nhau, song quan hệ giữa Phó Viện Nhi, Vương Hân Tuệ và các công nhân thì cậu lại chưa rõ.

Trong ba tên công nhân, cũng không có Liễu Thực.

Lúc về đến ký túc xá đã là ba giờ sáng, ngay cả cú đêm thức khuya cũng cảm thấy mệt mỏi.

Giang Lạc sắp xếp xong liền lên giường nằm. Sắp ngủ được thì tiếng chuông điện thoại của cậu lại reo.

Cậu lập tức tỉnh táo rồi cầm điện thoại lên, quả nhiên thấy dãy số xa lạ đã gọi đến tối hôm qua.

Nhưng lần này, dãy số xa lạ hiển thị tên người dùng.

[Liễu Thực]

Nữ quỷ gọi cho cậu bằng máy của Liễu Thực.

Giang Lạc nhấn nút ghi âm rồi bấm kết nối, tỉnh táo nói: “A lô?”

“Xẹt… Xẹt”

Vẫn là âm thanh nhiễu sóng, Giang Lạc kiên nhẫn chờ một giọng nữ vang lên.

“Tôi… Xẹt…” Giọng nữ mơ hồ không rõ nói: “Tôi và cậu, lưng tựa lưng.”

“Là tôi và cô lưng tựa lưng hay là cô và Liễu Thực lưng tựa lưng.” Giang Lạc hỏi lại.

Hình như câu nói của cậu đâm trúng vết sẹo của nữ quỷ. Âm thanh của nữ quỷ dần dần nhanh hơn: “Tôi và cậu lưng tựa lưng, tôi và cậu lưng tựa lưng, tôi và cậu lưng tựa lưng…”

Âm thanh ngày càng sắc bén.

Thì ra không chỉ bản chất con người là cái máy lặp mà bản chất của quỷ cũng là một cái máy lặp hả?