Chuobgw 78

Giang Lạc vịn ván giường rồi cúi đầu xuống gầm nhưng vẫn không thấy gì. Đêm hôm khuya khoắt thế này, vậy mà cậu lại cảm thấy hơi thất vọng.

Nữ quỷ cúp máy, điện thoại tắt ngúm. Giang Lạc thở dài lên giường nằm, gửi đoạn ghi âm vừa thu vào nhóm “Có chuyện mời thắp nhang”.

Nhóm chat nhanh chóng sáng lên.

Cát Chúc: Trước kia tớ từng nghe qua sự tích lưng tựa lưng, có phải cô ấy nằm dưới gầm giường không?

Giang Lạc: Dưới gầm giường không có gì cả.

Cát Chúc: [Khuôn mặt sửng sốt của đạo sĩ.jpg]

Văn Nhân Liên: Tôi và Khuông Chính vẫn ở bên ngoài, tiến độ hiện tại không khả quan.

Ánh mắt Giang Lạc chuyển đến giường của Từ Nham.

Giày của Từ Nham để ở cạnh đầu giường, vết bùn phía trên ngày càng nhiều hơn. Thời tiết bây giờ đã vào tháng năm, dấu vết cơn mưa ngày hôm qua đã biến mất, trừ khi đi đến nơi cực kỳ ẩm ướt, nếu là những chỗ khác thì sẽ không để lại vết tích giống như vậy.

Ẩm ướt, không dễ khô, vị trí khuất.

Giang Lạc: Cống thoát nước ở đâu?

Cống thoát nước?

Văn Nhân Liên đang tìm kiếm manh mối bên bờ hồ liền sững sờ, lập tức nhận ra điều gì: “Có lý.”

Y ngẩng đầu nhìn Khuông Chính đang chăm chú đi từng vòng quanh hồ, cất cao giọng gọi: “Khuông Chính, tụi mình đi thôi.”

Khuông Chính ném viên đá trong tay đi, bước nhanh đến cạnh y, không hỏi gì, như thể Văn Nhân Liên bảo gì hắn làm theo vậy.

Văn Nhân Liên kể lại những gì Giang Lạc vừa nói cho hắn nghe: “Đúng là chúng ta không nghĩ tới đường cống thoát nước.”

Khuông Chính yên lặng gật đầu, nói tiếp: “Tôi xuống dưới, cậu không cần xuống theo.”

Văn Nhân Liên buồn cười hỏi: “Tại sao chứ?”

Đôi mắt đen nhánh của Khuông Chính nhìn y rồi lại liếc xuống chiếc váy của y.

“Cái này ấy hả?” Văn Nhân Liên nháy mắt với hắn: “Cái này cũng không ảnh hưởng việc tôi bò trong cống thoát nước đâu.”

Hai người họ tìm được một miệng cống thoát nước gần đó. Khuông Chính kéo nắp cống ra, dẫn đầu nhảy vào trong rồi đưa tay đỡ Văn Nhân Liên xuống.

Mặc dù Văn Nhân Liên mặc váy đội tóc giả nhưng vẫn y là một thằng con trai đích thực, thân hình cao ráo cân đối. Lúc Khuông Chính đỡ Văn Nhân Liên, y sợ mình sẽ đè đau hắn nhưng Khuông Chính mặt không đổi sắc, vững vàng đỡ y xuống đất.

Mùi trong cống thoát nước rất khó ngửi song mặt đất hai bên dòng nước vẫn tính là sạch sẽ. Văn Nhân Liên vừa đạp chân xuống, quả nhiên có cảm giác giẫm lên bùn đất ẩm ướt.

Y nở một nụ cười nhẹ: “Hẳn là chỗ này.”

Hai người giữ vững tinh thần, cẩn thận xuôi theo đường cống thoát nước đi về phía trước. Khuông Chính dẫn đầu đi trước, tại mỗi góc rẽ đều cẩn thận che chắn bạn mình sau lưng.

Áng chừng đi được nửa tiếng, Văn Nhân Liên thấy một đồ vật ở trong nước. Sau khi hai người vớt thứ đó lên thì phát hiện đây là một cái lon thiếc màu vàng.

Văn Nhân Liên tìm thấy ngày sản xuất in trên lon thiếc: “Ngày 27 tháng 4… Là mấy ngày trước đúng không?”

Bên trong lon thiếc còn sót lại một ít cặn thừa, Khuông Chính cúi đầu ngửi ngửi, nhìn về hướng lon đồ hộp trôi tới: “Cái lon này vừa được khui ra không lâu lắm.”

Văn Nhân Liên cũng nhìn sang, nhíu mày cười nói: “Phúc sinh Vô Lượng Thiên Tôn, xem như có chút thu hoạch.”