Chương 1

Nếu như muốn nói đến ân oán của Ngô tiên sinh và Lộc tiên sinh, thì phải bắt đầu nói từ thời đại học.

Năm đó câu chuyện Lộc học trưởng mãnh liệt theo đuổi Ngô học đệ, đúng là không ai không biết.

Để rồi sau này khi hai người ở bên nhau, ân ân ái ái cũng làm cho người bên cạnh cảm thấy vô cùng hâm mộ.

Cho đến tận mấy ngày trước khi Lộc học trưởng tốt nghiệp, Ngô học đệ mới đột nhiên tựa như rớt xuống vực thẳm.

Căn cứ theo miêu tả từ phương diện cá nhân của Ngô học đệ, là bạn học Lộc chủ động đòi chia tay với cậu. Trong lúc Ngô học đệ tâm trạng rối bời, Lộc học trưởng còn ra đi cùng với tất cả tài sản của cậu, kể từ đó mất tích không thấy tăm hơi trong biển người.

Cho đến tận sau này, dựa trên những tin tức tình báo của đám bạn chuyên ngồi lê đôi mách hóng tin tình cảm của Lộc học trưởng và Ngô học đệ, nghe nói Ngô tiên sinh phải trải qua một đoạn thời gian rất dài mới thoát khỏi nỗi ám ảnh của mối tình đầu với trải nghiệm bi thương.

Cuối cùng, sau khi bỏ qua nỗi ai oán trong lòng, Ngô tiên sinh mới ý thức được việc mình bị người ta lừa.

Vậy thì, người đã lừa Ngô tiên sinh là Lộc tiên sinh thì sao?

Hiện tại lại đang cầm điện thoại, đối diện với một đám người đang giới thiệu nhà cho thuê. Lý do tại sao bây giờ lại không thể làm gì khác, là bởi lúc này bản thân anh đang cực kỳ xấu hổ, không có đủ tiền để thuê nhà, nhưng cũng không muốn tự ngược đãi bản thân, nếu như ở ghép cùng người khác, thì cũng không thể thuê một căn nhà quá nhỏ.

“À, cái này được đấy!” Tầm mắt bị một bức ảnh thu hút, Lộc tiên sinh nhấn vào màn hình, lại nhìn một chút tiêu đề, trầm ngâm nói: “Khiến bạn có cảm giác giống như sống trong mối tình đầu…”

Mối tình đầu?

Có cần phải huyễn hoặc như vậy không?

Lại cẩn thận xem qua các điều kiện, ở ghép, đơn giản, rộng rãi, quan trọng là thu phí hợp lý.

Lộc tiên sinh tất nhiên là ưng thuận.

Nhưng mà đối với câu “Khiến bạn có cảm giác giống như sống trong mối tình đầu…” thật…

Lúc Lộc tiên sinh nhìn thấy Ngô tiên sinh mở cửa căn nhà kia ra đại khái cũng hiểu được vì sao rồi!

Sáng sớm hôm đó, Lộc tiên sinh quyết định dậy sớm, để tạo ấn tượng tốt với bạn cùng nhà, sau khi nghiêm trang chỉnh tề quần áo một lượt, mới đẩy một theo valy, vô cùng vất vả để tìm ra căn nhà thuê kia, sau khi chỉnh đốn lại quần áo mới nhấn chuông cửa.

Cửa vừa mở ra, ánh mắt vừa chạm nhau, ấy thế mà lại chính là Ngô Thế Huân.

Lộc Hàm hít một hơi khí lạnh.

Đúng là định mệnh khó cưỡng mà!

Đại não vội vàng hoạt động trở lại, liên tục cúi gập người 90 độ nói xin lỗi nhầm nhà rồi, rồi vội vàng đóng cửa lại, kéo theo hành lý chạy đi với tốc độ còn nhanh hơn cả hồi thi marathon thời cấp ba mà chạy xuống tầng.

Động tác cứ liền một mạch mà làm, trong lúc chạy vội đi lại đột nhiên nhớ đến lời người chủ cho thuê kỳ lạ nói: “Lộc tiên sinh, mối tình đầu của cậu mang lại cho cậu cảm giác thế nào?”

“Là cảm giác trái tim đập liên hồi, thình thịch thình thịch…”

Lộc tiên sinh lúc này đã chạy xuống dưới tầng, đang đứng dựa vào tường, thở hồng hộc, còn thề sống thề chết sau này ra khỏi cửa nhất định phải xem ngày hoàng đạo mới đi.

“Alo, chủ nhà, tôi là Tiểu Lộc, căn nhà của anh tôi không thuê nữa!”

“Lộc tiên sinh, cậu đối với phòng thuê có chỗ nào không hài lòng sao?”

“Cảm giác của mối tình đầu quá mãnh liệt, tôi chịu không nổi!”

“À, thì ra là thế, cùng cậu ở ghép là Ngô tiên sinh là giáo sư ở trường đại học gần đó, bình thường cư xử với mọi người rất thân thiết lại hoà nhã, cậu không cần phải lo cậu và cậu ấy sống chung có chỗ nào khó khăn cả đâu!”

Không có khó khăn, nhưng là nguy hiểm tính mạng.

Lộc tiểu thuyết lắc đầu, ngữ khí kiên quyết nói: “Không được, tôi không muốn thuê nữa!”

Người ở đầu dây bên kia đột nhiên như thay đổi thái độ, nói: “Nhưng mà Lộc tiên sinh, tiền thuê một năm của cậu đã đóng không thể hoàn trả cho cậu được!”

Fuck, mình lúc đó không nên vội vàng mới phải!

Lúc đó là vì sợ phòng bị thuê mất, bây giờ xem ra có trốn cũng không kịp rồi!

Số tiền còn lại cũng đặt cả vào tiền thuê căn nhà đó…

Lộc tiên sinh đây là lần đầu tiên trải nghiệm cuộc sống, à không, là sinh tồn một cách khó khăn.

Trải qua một phút đấu tranh nội tâm đau khổ, Lộc tiên sinh đau khổ hạ quyết tâm…lựa chọn uỷ khuất.

Có cùng ai gây sự cũng tuyệt đối không thể cùng tiền gây sự được!

Đây chính là chân lý bất di bất dịch.

Đem theo bản mặt dày cộm cùng động thái muốn chung sống hoà bình với Ngô Thế Huân, một lần nữa Lộc Hàm lại quay về con đường ngược trở lại căn nhà cho thuê kia.

Vì thế sau thời gian Lộc tiên sinh chạy trốn còn chưa đầy mười phút, chuông cửa một lần nữa lại vang lên.

Khi Ngô tiên sinh lần thứ hai mở cửa, cậu mới dám xác nhận, thì ra người vừa bỏ chạy lúc nãy đúng là Lộc Hàm.

“Rầm!” Một động tác sập cửa không hề lưu tình.

Lộc tiên sinh hơi khẽ thở dài, nhưng mà điều này dẫu sao cũng nằm trong dự đoán. Chỉnh đốn lại tinh thần một chút, không hấp tấp cũng không vội vàng mà tiếp tục nhấn chuông.

Cho đến tận khi Ngô Thế Huân không nhịn được mà phải ra mở cửa lần thứ ba.

Bỏ qua ánh mắt mang đầy tia lửa giận của Ngô tiên sinh, Lộc tiên sinh tiến lên trước dùng thân mình chặn cửa, quang minh chính đại nói: “Ngô tiên sinh, tôi cũng là người bỏ tiền ra thuê căn nhà này.”

Vì thế, cậu lấy tư cách gì mà nhốt tôi ở bên ngoài?

Cục diện phải đối mặt này, làm trong lòng hai người đều dâng lên một ngọn lửa tức giận.

Nếu như không phải là đã được tiếp thu qua giáo dục cao cấp, nói không chừng Ngô tiên sinh lúc này sẽ làm ra điều gì.

Hai mắt cậu nhìn trừng trừng vào Lộc Hàm, không hề nhúc nhích.

Nhưng mà Lộc tiên sinh một nửa người còn lại vẫn bị kẹt ở cửa, hiển nhiên là vô cùng xấu hổ.

Đầu anh ngẩng lên, nhìn Ngô tiên sinh nói: “Tôi cũng không muốn ở đây đâu!” Lại để lộ ra dáng vẻ miễn cưỡng nói: “Nhưng tiền phòng cũng trả hết rồi, thôi thì tạm bợ một chút được không?”