Chương 3

Cảm giác an toàn là một điều vô cùng tốt.

Lộc tiên sinh lúc này đã ôm được Ngô tiên sinh, cảm thấy an tâm hơn ít nhiều.

Nhưng mà, đại não cũng dần dần thanh tỉnh, lập tức ý thức được có điểm không đúng.

“…Ngô Thế Huân, sao cậu lại ở đây?”

Waeyo (*), nếu không biết còn tưởng đây là phòng của Lộc Hàm cơ đấy!

(*)= tại sao tiếng Hàn.

Ngô tiên sinh nhíu mày lại, nhìn Lộc tiên sinh, không có ý tốt nói: “Ăn trộm đồ sao?”

Xem xem, Lộc Hàm ngoài việc dối trá, lừa gạt, mở trộm khoá, ăn trộm đồ, còn cái gì không biết nữa đây?

Lộc tiên sinh lắc đầu, lập tức phản bác nói: “Không, không có!”

Đấy, hoá ra còn biết cả diễn xuất.

Lộc Hàm đằng hắng lấy giọng, dùng bộ dạng nghiêm túc trả lời: “Tôi chỉ là vào…xin tí ánh sáng thôi!”

Lúc nói dối tốt nhất không được run, đặc biệt là khi bạn vẫn đang ôm lấy người ta.

Đương nhiên, Ngô tiên sinh hiện tại căn bản là không có tâm tình, để mà do dự suy đoán xem cái tên lừa gạt này có nói dối hay không.

Cậu hơi khẽ lắc người mình, có chút không kiên nhẫn nói: “Buông tay ra!”

Lộc tiên sinh lại giả như không nghe thấy gì, thậm chí còn ôm chặt thêm một xíu.

Thế là tự nhiên có một cảnh tượng được tạo nên, trong đêm khuya thanh tĩnh, cô nam quả nam đang ôm nhau.

Độ tiếp xúc cận kề của da thịt gần đến nỗi có thể nghe thấy tiếng nhịp đập trái tim liên hồi của đối phương.

Không những là người kia cũng có cảm giác, mà chính Ngô tiên sinh cũng ý thức được không khí có chút không đúng, cậu lại lập tức trở nên nghiêm túc, nói: “Tôi nói lại lần nữa, buông tay ra!”

“Ngô Thế Huân, tôi sợ tối…”

Nếu như là ngày trước, chỉ cần nghe được cái giọng làm nũng mềm mại của Lộc tiên sinh thôi, ắt hẳn Ngô tiên sinh sẽ không nhịn được mà làm ra những việc không tiện miêu tả.

Nhưng mà bây giờ, đối diện với Lộc tiên sinh, sắc mặt của Ngô tiên sinh vẫn chỉ không đổi mà nói: “Liên quan gì đến tôi?”

Ổn định lại trạng thái một chút, Lộc tiên sinh cuối cùng cũng buông tay ra, trước khi buông hẳn cũng vẫn không quên trợn trừng mắt nhìn Ngô tiên sinh.

Lộc tiên sinh chép miệng nói: “Ngô Thế Huân, cậu không có bạn gái hả?”

Lộc tiên sinh cho rằng, huyền cơ của câu nói này chính là “đáng đời cậu độc thân”.

Ngô tiên sinh thế mà lại lạnh lùng buông một câu: “Tôi và anh, không được đâu.”

“…”

Rất dễ hiểu thôi bởi vì câu hỏi kia trong suy nghĩ của Ngô tiên sinh lại trở thành “có muốn cùng tôi tái hợp hay không?”.

Sự thật chứng minh, Ngô tiên sinh là niềm tự hào của giới Toán học. Vậy thì não bộ của thiên tài, người bình thường như bạn sao có thể hiểu được đây?

Lộc tiên sinh có ý ghét bỏ, nói: “Bơn bớt cái trò tự bổ não đi được không?”

Ngay chính vào lúc Lộc tiên sinh đang đâm chọt Ngô tiên sinh, thì có điện.

Hai người liền không hề khách khí mà hằm hè nhìn nhau, ánh mắt sắc như dao cạo của Ngô tiên sinh làm Lộc tiên sinh tự nhiên cảm thấy sau lưng ớn lạnh.

Mie nó, sau này sống chung với Ngô Thế Huân nhất định phải tự chuẩn bị thêm túi sưởi ấm mới được!

Nhưng mà, Ngô tiên sinh vốn là không tiếp nhận sự phản kích của Lộc tiên sinh.

Cho dù, nó có phải là phản kích hay không.

Ngô tiên sinh hai tay khoanh trước ngực, dựa người vào tường, trong ánh mắt lại có thêm vài tia chán ghét, nói: “Còn đứng đấy làm gì?”

Thời khắc này, Lộc tiên sinh là vừa kinh ngạc vừa hoài nghi.

Kinh ngạc là vì thái độ khoa trương tự cho mình là đúng của Ngô tiên sinh.

Còn về phần hoài nghi…

Năm đó bản thân anh sao lại nhìn trúng cái tên này nhỉ?

Trải qua một buổi tối, cùng Ngô tiên sinh trong đêm tối nói chuyện “tâm tình” xong, Lộc tiên sinh đối với Ngô tiên sinh cái kiểu ác ý lúc có lúc không này, cảm thấy rất phản cảm.

Vốn dĩ là vì anh còn mang theo dự định dùng thái độ hoà bình sống chung với Ngô tiên sinh, nhưng mà lại gặp phải một Ngô tiên sinh từng giờ từng phút luôn cùng mình đối chọi như vậy, Lộc tiên sinh đành găm mối thù này lại.

Trong lý trí đã dần vạch định gạch rõ giới hạn với Ngô tiên sinh, không ai làm phiền đến ai.

Nhưng mà, khuôn mặt chính là để bị đánh.

Quyết tâm cũng là để vi phạm.

Lộc tiên sinh chính là muốn làm phiền chết Ngô tiên sinh thì thôi.

Vài ngày sau có một sự việc xảy ra, đã trở thành một điều khắc cốt ghi tâm vô cùng sâu sắc trong cuộc đời Ngô tiên sinh.

Hôm đó, Lộc tiên sinh một thân một mình quay lại trường cũ, là nơi Ngô tiên sinh đang công tác, hoặc có thể nói đây chính là nơi hai người từng một thời tương thân tương sát.

Nhưng Lộc tiên sinh hiện tại không có thời gian hoài niệm.

Cái kiểu mặc đồ ngủ đi dép lê cứ đi loanh quanh trong trường quả là hấp dẫn ánh mắt người nhìn.

Vì thế, lại càng gấp gáp muốn tìm ra Ngô Thế Huân.

Xui xẻo sáng nay ra ngoài đổ rác, thế nào mà cửa lại đóng sập, Lộc Hàm cũng không mang theo chìa khoá cùng điện thoại. Hơn nữa, trong nồi còn đang luộc lại túi sưởi ấm hôm qua vừa dùng, không chừng lúc này ở nhà đã sôi cạn nước rồi cũng nên.

Lộc tiên sinh nhíu mày lại, bởi vì đối với sự siêng năng và tiết kiệm quá mức của mình cảm thấy đau khổ.

“Ngô Thế Huân ở đâu?”

Ở trường có nữ sinh đột nhiên bị Lộc Hàm gọi lại hỏi, đối với bộ dạng lúc này của anh, nhất thời kinh ngạc đến không nói ra lời.

Lộc tiên sinh lại càng gấp gáp nóng nảy nói: “Chưa từng thấy qua Cosplay hả?”

“…A? Cái gì play?”

“…” Lộc tiên sinh nắm tay lại thành quyền, hỏi lại: “Ngô Thế Huân ở đâu?”

Nữ sinh bị doạ sợ, lắp ba lắp bắp trả lời: “Giáo sư Ngô, ở tầng 5 toà nhà này, phòng Toán học…lên lớp…”

Giáo sư Ngô trong mắt mỗi học sinh, đều tồn tại như một vị thần.

Không những bởi vì bộ óc thiên tài, mà còn là vì giáo sư Ngô khí chất cao lãnh dung mạo tinh xảo.

Cho dù là mỗi tiết dạy của giáo sư Ngô có rất nhiều yêu cầu, nhưng mà vẫn không hề thiếu các nữ sinh si tình đăng ký đến học.

Xây dựng hình tượng cần phải có thời gian, nhưng mà nếu như để phá nát, cũng chỉ mất một giây thôi.

Lộc tiên sinh sắp tiến đến thời khắc một giây đó.

“Uỳnh!” Cửa lớp học bị mở ra một cách thô lỗ.

Người bước vào trong chớp mắt đã thu hút tất cả các ánh nhìn của mọi người.

Đây là muốn đến cãi nhau sao?

Lúc Ngô tiên sinh nhìn thấy Lộc tiên sinh, cũng là kinh ngạc không thua kém gì người khác.

MK…mụ nội anh cái quả dưa hấu này!

Tuy là trên biểu hiện vẫn là vô cùng bình tĩnh, nhưng trong nội tâm Ngô tiên sinh đã sớm muốn lôi cả mười tám đời nhà Lộc tiên sinh ra hỏi cho ra lẽ rồi, cuối cùng, Lộc tiên sinh chỉ dùng một câu nói đã khiến Ngô tiên sinh chút lý trí cuối cùng hoàn toàn bị phá vỡ.

“Ngô Thế Huân, cùng tôi về nhà!”