Chương 50

Tập thứ ba là quay cảnh dã ngoại, ngủ trong lều, buổi tối có đốt lửa trại, lúc ngồi với nhau người dẫn chương trình lấy nội dung tập trước ra trêu chọc Lục Quý Hành. Tập trước có thể nói là rất thú vị, thật ra cũng không có gì, nhưng fans bình luận quá hài hước, có người cắt riêng ra buồn cười vô cùng.

Vốn dĩ Mẫn Chi chỉ nói một câu, kết quả chính fans tự mình bung lụa, trêu chọc Lục Quý Hành là lệ thường, cái gì thấy vui thì làm cái đó, cả đám có xu thế phát triển thành tác giả truyện cười.

Khi đó Vưu Gia đang ngồi ở bên cạnh, Mẫn Chi hơi cảm nhẹ, giọng nói của bé bị khàn đi cho nên Vưu Gia cho bé uống thuốc, Mẫn Chi không thích đồ đắng, không muốn uống, nhưng tính cách của bé không thích khóc, lúc nào cũng chậm rì rì, từ chối cũng rất uyển chuyển.

Mẹ nói: “Mẫn Chi đến uống thuốc nào.”

Mẫn Chi iu qua, nhìn thuốc rồi mím môi ngẩng đầu nhìn mẹ, đột nhiên bé cười lộ lên để lộ hàm răng chỉnh tề, khóe môi cong cong: “Mẹ ơi, hôm nay mẹ xinh đẹp quá ~”

Miệng rất ngọt, Vưu Gia sờ đầu bé, từ ái nói với bé: “Không cần nói sang chuyện khác, ngoan.”

Biết con đâu bằng mẹ, Vưu Gia quá hiểu bé.

Nhóc con ngoan vô cùng, thỉnh thoảng chơi xấu cũng lộ rõ đến mức ngoài khác nhìn một cái là nhận ra ngay.

Thật là ngây ngốc đến đáng yêu, mỗi lần Vưu Gia nhìn thấy con gái là lòng lại mềm mại rối tinh rối mù. Nhưng thuốc thì vẫn phải uống.

Mẫn Chi che mặt cười trộm, bé làm nũng nói: “Mẹ ơi thuốc đắng lắm, Mẫn Chi không thích.”

“Uống thuốc thì Mẫn Chi sẽ không bị bệnh nữa, ngoan.” Vưu Gia ôm Mẫn Chi vào lòng, xoa bóp khuôn mặt nhỏ của bé: “Được không?”

Mẫn Chi quay đầu ghé vào lòng anh cả, làm nũng gọi: “Anh ơi ~”

Dao Chi ôm bé vào lòng đi qua ngồi xuống bên cạnh Thượng Quan Vinh, cậu bé vỗ về đầu Mẫn Chi.

Bởi vì tập trước rất được hưởng ứng cho nên tập này vẫn mời Thượng Quan Vinh đến, cô ấy không quá thích nói chuyện, chỉ thường mỉm cười nghe người khác nói, thỉnh thoảng có người nhắc đến thì cô ấy mới nói vài câu, phần lớn đều trả lời rất ngắn gọn, làm cho người ta có cảm giác cô ấy lạnh lùng khó gần, người trong giới đều biết nên cũng không trách móc nhiều.

Dật Chi đi qua dỗ Mẫn Chi. Cậu bé là người có tính cách hơi quái lạ, chỉ duy nhất với em gái là kiên nhẫn tới mức khiến người khác phải kinh ngạc.

Vất vả lắm Mẫn Chi mới chịu uống thuốc, bé chép miệng, đắng đến mức bé nhăn hết cả mặt. Thượng Quan Vinh đưa cho bé một quả mơ, Mẫn Chi ngậm trong miệng, tủi thân ghé vào lòng anh trai, dáng vẻ đáng yêu làm người muốn xoa đầu bé.

Bên kia vẫn còn ầm ĩ, người dẫn chương trình đang lừa Lục Quý Hành nói ra, anh ta hỏi: “Thầy Lục có xem bình luận của fans không? Anh thấy thế nào?”

Lục Quý Hành cười khẽ: “Có, tôi xem rồi, tôi cảm thấy mình cần làm sáng tỏ một chút, cái này không phải tôi dạy Mẫn Chi.” Tuy rằng anh tương đối thích mình và Vưu Gia có không gian riêng tư, nhưng anh không đành lòng dạy hư Mẫn Chi, tám phần là nhóc quỷ Tư Tư dạy bé, cô nhóc nhà Vưu Tĩnh Viễn giỏi thật sự, hoàn toàn không kế thừa tính cách mềm mại dịu dàng của mẹ, trái lại làm việc khá đanh đá, đầu óc nhanh nhạy lạ thường, cũng không biết giống ai.

Cả bụng đầy ý tưởng, nói chuyện như người lớn, rõ ràng Vưu Tĩnh Viễn và Chu Thiến đều không dạy cô bé, không biết cô bé học được ở đâu.

Người dẫn chương trình cười ha ha: “Có thể nhìn ra thầy Lục và bà xã rất ân ái.” Anh ta làm người dẫn trương chình lâu rồi, chứng kiến quá nhiều cặp vợ chồng bằng mặt không bằng lòng trong giới giải trí, phần lớn đều diễn ân ái thân mật trước màn ảnh, nhưng phía sau thì bình đạm như nước không khác gì người xa lạ, nhiều hơn là vì quan hệ lợi ích, đôi bên cùng có lợi, hôn nhân như là một loại hợp tác thương nghiệp, có đôi khi kỹ thuật diễn vô cùng tốt, nhìn như thật sự yêu thương nhau, nhưng ít nhiều cũng mang theo ít cố tình, cho nên rất xấu hổ, càng quá mức cũng có mặt ngoài ân ái mẫu mực, thật ra sau lưng ai chơi theo ý người nấy.

Nhìn thấy nhiều cho nên cảm thấy tình yêu cũng chỉ đến thế, có rất nhiều ràng buộc về lợi ích.

Nhưng Lục Quý Hành và Vưu Gia không giống vậy, nhìn là biết Vưu Gia là cô gái sống trong nhung lụa, chưa từng gặp phải sóng to gió lớn gì, tính cách đơn thuần, người khác coi Lục Quý Hành như thần, cần phải ngước nhìn, nhưng thái độ của Vưu Gia dành cho Lục Quý Hành là bình đẳng, thỉnh thoảng còn dỗi anh. Có đôi khi còn chê anh không biết chăm sóc mình, chê anh ném đồ vật lung tung.

Lục Quý Hành cũng chưa bao giờ khách khí với Vưu Gia, chê cô, trêu đùa cô, thỉnh thoảng còn chọc Vưu Gia tức giận dậm chân, nhưng mỗi một chi tiết giữa hai người đều là yêu và ấm áp.

Lục Quý Hành hiểu rõ Vưu Gia, biết từng sở thích của cô, ăn cơm sẽ lấy món cô thích và không thích ra cho cô, cũng không phải anh cố tình làm vậy, mà nó tự nhiên như là thói quen đã khắc sâu vào máu thịt.

Tuy rằng Vưu Gia thích dỗi anh nhưng thật ra trong lòng rất quan tâm đ ến anh, cô sẵn lòng làm gì đó cho anh, cho dù chỉ là xoa vai cho anh đỡ mỏi. Mặc dù cô vừa xoa vừa dỗi anh, nhưng người ngoài nhìn thấy vẫn rất hâm mộ.

Loại ấm áp bình đạm này rất làm người động lòng.

Lục Quý Hành cúi đầu, vẻ mặt anh nhu hòa, anh im lặng một lát rồi nói: “Tôi không thể không có cô ấy, cô ấy là một phần trong sinh mệnh tôi, dung nhập vào trong cốt nhục.”

Quá buồn nôn, Vưu Gia ngồi cách anh một đoạn, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, lửa trại nhảy lên khiến cô không nhìn rõ, chỉ nhìn được khuôn mặt mơ hồ của anh, mặt mày anh hôn hòa vô cùng.

Vưu Gia hơi xấu hổ, cô giả vờ đút đồ ăn cho Mẫn Chi, Mẫn Chi lại cười hì hì: “Mẹ đỏ mặt ~”

Vưu Gia nắm bím tóc của bé, nói nhỏ: “Mẫn Chi học hư.”

Mẫn Chi liền ghé vào lòng anh trai cười trộm.

Dao Chi ôm lỏng em gái, trên mặt mang theo ý cười, em gái của cậu, có cơ thể mềm mại và tính cách mềm mại khiến người khác yêu thương.

Cả gia đình, thật sự nơi chốn đều là dịu dàng.

Tập 3 phát sóng, fans của Dao Chi và Dật Chi tăng lên nhanh chóng.

“Hu hu hu, anh trai nhà người khác chưa từng làm tôi thất vọng.”

“Đừng ai cản tôi, tôi muốn đi trộm Mẫn Chi, Mẫn Chi tuyệt đối là người thắng, hai anh trai yêu thương, ba mẹ nuông chiều, quả thực là công chúa bản hiện đại, còn ngoan như vậy nữa, sao lại có người đáng yêu thế này được.”

“Dao Chi công quá, lạnh lùng giống ba, không thích nói chuyện nhưng rất yêu thương em, nhìn nét mặt là nhìn ra được, bình thường mặt lạnh không có biểu cảm gì nhưng khi đối mặt với em gái là vẻ mặt lại nhu hòa hơn, còn cười với em gái nữa, mẹ ơi, tôi quá hủ, tôi nhìn Dao Chi và Dật Chi mà cảm thấy giống một đôi.”

“Bên trên đừng nói bừa, đây là tình anh em trăm phần trăm.”

“Ha ha ha ha tưởng tượng một chút, tính cách này rất thu hút mà, hoàng tử lạnh lùng và thiếu gia bất cần đời, núi băng gặp núi lửa.”

“Mà anh trai cũng thương em trai nữa, lần nào Dật Chi làm sai cái gì, Dao Chi cũng đi theo sau chùi đít.”

“Trời ơi, tôi muốn cuốn gói đến nhà anh quá, rất có tình yêu, rất ấm áp, đây đại khái chính là dáng vẻ của tình yêu!”

“Các cô có phát hiện không? Mỗi lần anh tôi nhắc đến chị dâu đều không nhịn được cười, trời ạ, ngọt tận xương.”

“Còn không phải à! Kiến nghị các cô đi xem những lần phỏng vấn trước kia, lần nào anh tôi nhắc đến bà xã của mình là trên mặt sẽ nhu hòa hơn rất nhiều, ánh sáng cũng tự mang đặc hiệu nhu hòa luôn, thật sự rất yêu vợ.”

“Nghe đạo diễn nọ nói lần nào anh tôi đóng phim cũng không rời nhà quá xa, có đôi khi nghỉ nửa ngày cũng phải về nhà với vợ con, thật sự rất yêu gia đình.”

“Hì hì hì, anh tôi tự nói tính cách bà xã rất mềm, anh phải thương nhiều hơn, nếu không anh sẽ thấy đau lòng.”



Trên mạng thảo luận nhiệt liệt, thậm chí lôi cả những tin tức cũ ra, càng moi càng thấy giữa Lục Quý Hành và Vưu Gia quá ấm áp.

Là loại yêu thương thầm lặng, hạnh phúc dài lâu.

Chẳng trách con trai và con gái đều đáng yêu ngoan ngoãn như vậy, bầu không khí gia đình tốt chính là nền giáo dục tốt nhất cho con.

Khi tập ba kết thúc, Vưu Gia và Lục Quý Hành muốn bay về nhà, hành trình là công khai cho nên có fans đến đây đón máy bay.

Biểu ngữ fans mang đến rất thú vị, “Mẫn Chi trong tay, tôi có cả thiên hạ.”

Còn cả, “Chỉ cần 998, mang chị dâu A Quý về nhà.”

Trái lại về Lục Quý Hành thì không có một cái nào.

Bị chiếm mất nổi bật, Lục Quý Hành tỏ vẻ mình thật sự đã hết thời.

Anh chỉ vào biểu ngữ nói: “Này, tỉnh đi, đừng có nằm mộng, bà xã tôi là của tôi, con gái tôi cũng là của tôi.”

Fans bĩu môi hừ anh: “Anh à, em nói với anh bây giờ anh không nổi tiếng nữa, cho nên anh đừng quá kiêu ngạo, bọn em thương lượng cả rồi, tổ chức thành đoàn đi trộm Mẫn Chi, chỉ hỏi anh có sợ không?”

Lục Quý Hành ôm Mẫn Chi trong lòng, hai ngày nay bé hơi mệt mỏi, héo rũ nằm liệt trong lòng ba, nghe vậy bé bỗng nhiên ngẩng đầu, có nề có nếp nói: “Không thể trộm Mẫn Chi, mẹ sẽ đau lòng, ba sẽ đau lòng, anh trai cũng sẽ đau lòng.” Bé dừng giây lát, chớp mắt nghiêm túc nói tiếp: “Trộm đồ vật là không đúng.”

Một đám fans cười ha ha, luôn miệng gọi Mẫn Chi dễ thương, bảo bảo, cực cưng, sôi nổi muốn chụp ảnh chung cùng bé, Mẫn Chi quen bị mọi người vây xem nên bé không sợ, chỉ là mềm mại vô cùng, nghe nói có người muốn chụp ảnh chung thì bò xuống khỏi lòng ba, giơ tay ra dấu chữ V, muốn đáng yêu bao nhiêu thì có bấy nhiêu.