Chương 2: Đi mua sắm

Beta: Cún

Buổi sáng sau khi bàn giao công việc cho bác sĩ và y tá ban sau, Vưu Gia theo chủ nhiệm đi kiểm tra phòng, Chu sư tỷ lấy khuỷu tay chọc cô, “Không ngủ ngon sao?”

Vưu Gia xoa xoa mặt mình, “Quá là…… Rõ ràng sao?” Tối hôm qua ngủ muộn, buổi sáng Lục Quý Hành đi rồi, cô lại ngủ không được, nằm ở trên giường mất ngủ đến lúc trời hửng đông, qua loa rửa mặt ăn cơm, rồi tới đi làm.

Căn cứ đào tạo có cung cấp miễn phí chỗ ở, nhưng Vưu Gia cơ bản ở nhà, lúc ấy vẫn là vì cô mua một căn nhà để làm việc, cách bệnh viện rất gần. Qua lại cũng chỉ có mười phút đi đường. Anh thường xuyên không ở nhà, trong nhà để lại một người dì ở cùng, vào lúc buổi sáng, dì còn hỏi cô, “Tiểu Quý đâu?”

Cô “Dạ” một tiếng, “Có công tác, không đợi trời sáng đã đi rồi.”

“A nha, Sao vội vàng?”

Còn không phải sao!

……

Chu sư tỷ nhấp môi cười rộ lên, lôi kéo cô đi ở sau cùng, nhỏ giọng nói: “Cũng may, chính là cảm thấy uể oải vì túng dục quá độ, chồng em tối hôm qua trở về đúng không?”

Trời……

Vưu Gia dừng một chút, lỗ tai căn bản nhịn không được phiếm hồng, lời nói này của Chu sư tỷ cũng thật thấm thía, vỗ vỗ bả vai cô, “Hiểu rồi hiểu rồi! Tiểu biệt thắng tân hôn! Người trẻ tuổi tinh lực tràn đầy, lăn lộn suốt một đêm cũng không hiếm lạ, chị hiểu! Bất quá nay đừng để quá mơ hồ, tối hôm qua hai ca bệnh trầm trọng, có một ca là của chủ nhiệm, hôm nay còn có bốn ca giải phẫu, ba ca đều là của các em, vì vậy rất bận.”

Hiểu cái gì chứ!

Vưu Gia cười khổ không được. Bất quá nghe thấy hai chữ nguy hiểm, vẫn là đánh lên tinh thần. Tạm thời không thèm nghĩ đến Lục Quý Hành.

Ôm hồ sơ bệnh án, cầm sổ đi theo phía sau chủ nhiệm, ghi nhanh những điểm chính. Cô giống như một tân binh, kỳ thật rất sợ phải gặp tình huống sinh tử, cùng Tử Thần đoạt người, nửa điểm sai lầm cũng không dám có, cả người giống như bị kéo căng thành một đường thẳng, có cảm giác như giương cung bạt kiếm lạnh thấu xương. Cũng may Liêu chủ nhiệm cô đi theo là bác sĩ ưu tú của khoa ngoại, cũng là vị trưởng bối rất hòa ái, nguyện ý bao dung cô, truyền thụ cho cô rất nhiều kinh nghiệm. Nhưng với vị Chu sư tỷ thì tương đối thảm, thường xuyên bị “Sư thái” mắng.

Bất quá Chu sư tỷ này, thần kinh mạnh mẽ, không sợ mắng, cũng coi như là…… Ưu điểm?

Làm tân binh, cùng thực tập sinh cũng không kém bao nhiêu, duy nhất khác nhau chính là, cô đã cầm trên tay chứng chỉ tốt nghiệp bác sĩ, hơn nữa còn có tiền lương, tuy rằng không có tiền thưởng, nhưng các hạng trợ cấp nhiều vô số cũng thêm lên, ít nhất nuôi sống được chính mình.

Hôm nay bọn họ phát tiền lương, hết người này đến người khác, xem như một mảnh tình cảnh bi thảm ở giữa duy nhất có một chút việc vui mừng.

Vội đến giữa trưa mới được rảnh rỗi, cơm hộp đã đặt cũng lần lượt đến.

Vưu Gia lười xuống lầu, cũng không định ăn cơm hộp, gọi điện thoại kêu nhà ăn cho một phần cơm chiên, liền ở trong cangteen, ngồi đối diện với mấy cô gái thực tập trẻ, di động đặt ở phía trước, đang xem một chương trình tạp kỹ phát sóng trực tiếp.

Bởi vì ăn cơm, mang tai nghe thực không có tiện, liền hỏi Vưu Gia, “Gia Gia tỷ, chị có phiền nếu em mở loa không? Chúng ta nói nhỏ một chút.”

Vưu Gia cười lắc đầu, duỗi duỗi tay, một bộ xin cứ tự nhiên.

Người như cô, không quá đặc biệt.

Cũng thật dễ nói chuyện, hai người cảm kích mà hướng cô mỉm cười.

……

Vừa rồi khoa cấp cứu mới chuyển lên một bệnh nhân tai nạn ô tô, sư thái phái Chu sư tỷ đi thăm khám, đến hơn nửa tiếng đồng hồ, rốt cuộc mới được ra ngoài, lúc tiến vào phòng nghỉ chính là một tiếng kêu rên, “Ôi chao, mì của tôi, không biết còn có thể ăn hay không.” Vốn dĩ đều phải tan tầm, cơm hộp đưa tới vừa vặn đúng lúc, nhưng vừa quay người lại đã bị sư thái bắt đi rồi, lúc gặp lại cô, đã là hơn nửa giờ sau.

Vừa mở ra, đã sớm thành đống gì rồi, Chu sư tỷ vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc mà ngã nhào trên bàn, vô cùng đau đớn, “Cái nghề bác sĩ này thật mệt mỏi, thật không phải để người làm, cực kỳ bi thảm, cực kỳ tàn ác, sét đánh giữa trời quang!” Cô tùy ý lấy ăn hai miệng, thật sự quá khó ăn, lại phun ra.

Dùng từ cũng là lợi hại!

Vưu Gia cảm thấy vừa đau lòng vừa buồn cười, ngẩng đầu nhìn cô nói: “Em có để bánh kem trong tủ lạnh, chị muốn ăn một chút trước không? Hoặc là em đem cơm chiên chia chị một nửa?”

Chu sư tỷ lời lẽ chính đáng mà lắc đầu, “Không được, em gầy như vậy, chị sao nhẫn tâm đoạt cơm ăn của em.” Cô đi lại chỗ tủ lạnh lấy bánh kem, đoạt lấy một lọ sữa chua của một thực tập, miễn cưỡng lót bụng. “Quên, cứ làm đi, chị đây hôm nay được phát tiền lương, buổi tối đi ăn chút gì ngon, khao cho mình một bữa, thuận tiện đi mua quần áo mới.” Vừa nói vừa quan thân hướng chỗ Vưu Gia, “Gia Gia, buổi tối đi dạo phố đi?”

Vưu Gia nghiêng đầu tự hỏi, dù sao tan tầm cũng không có gì để làm, liền nói, “Được nha!”

Đạt được đồng thuận, Chu sư tỷ an tĩnh mà ăn bánh kem.

Bên kia âm thanh trong di động em gái thực tập có vẻ rõ ràng lên.

Là phát sóng trực tiếp, khởi điểm là hai nữ nhân đang nói chuyện, hai thực tập sinh một bên ăn cơm một bên nhìn chằm chằm di động, bất mãn mà lẩm bẩm,”Ai nha, sao lão công của tôi còn chưa ra.”

“Người chủ trì lần này không được!”

“Hỏi đều là vấn đề gì đâu!”

“Cô ấy thích ném cà cuống! Nhưng mà một chút đều không thích chơi, cũng không buồn cười.”

“Chờ lát nữa lão công ta ra khẳng định muốn đem cô ta tức chết.”

“Ha ha ha ha ha ha ta lão công có tiếng là một tiểu vương tử, anh chưa bao giờ tiếp kịp!”

“……”

Hai người vẫn luôn nhỏ giọng nói ra, không khí rất vui sướиɠ, cùng với Chu sư tỷ bên kia hình thành sự đối lập mãnh liệt.

Qua vài phút, sư thái ở bên ngoài gõ khung cửa, “Chu Dương, buổi chiều theo dõi hoạt động, cô chờ lát nữa hãy đi trước.”

Chu sư tỷ gục xuống mi, kiên cường gật gật đầu, “Vâng.”

Cô nàng đem nguyên cái bánh kem nuốt xuống, mồm to hút hai ngụm sữa chua, còn không quên trêu chọc, “Nghề nghiệp này của chúng ta, đại khái là không dính dáng tới danh thục nữ hay tiểu tiên nữ gì hết, khiêng thiết bị bước đi như bay, một thân trắng tinh có thể dọa khóc một đứa bé, để đuổi kịp thời gian, chỉ cần một miếng có thể nuốt cái bánh bao to!”

Vưu Gia bị mấy ý nghĩa của Chu Dương làm cười không ngừng, cầm quyền hướng cô ấy, “Cố lên!”

Chu sư tỷ thấy cô vui sướиɠ khi người gặp họa thì giương bộ dáng tức giận đến trợn trắng mắt.

Hấp tấp rời đi khởi phòng nghỉ. Trước khi đi còn gõ đầu Vưu Gia, “Ma nhân tiểu yêu tinh nhà ngươi! Xem ta trở về thu thập ngươi như thế nào.”

Vưu Gia: “……” Một tiểu thuyết bá đạo tổng tài độc hại nữ nhân. Thật đáng sợ.

Bên ngoài trời mưa, đập vào trên pha lê, âm thanh tích táp thật rõ ràng.

Vưu Gia nghe thấy di động đối diện truyền đến thanh âm quen thuộc, “Chào mọi người, tôi là Lục Quý Hành.”

MC nữ khoa trương mà kêu: “Tiểu Quý ca ca hấp dẫn ở chỗ nào, tiếng thét chói tai đâu? Hãy để tôi nghe thấy tiếng cổ vũ của bạn nào? Nói cho tôi, soái thật soái!!! Ngầu thật ngầu, có phải là lão công các bạn không?”

Hai em gái phía đối diện giơ chiếc đũa hưng phấn mà quơ chân múa tay, đâm đâm cánh tay nhau, âm thanh lớn mà kêu lên “A a a a a a a a a a a a”

“Soái! Ngầu! Là lão công của ta!!!”

Nhịp tim Vưu Gia đập nhanh một cách khó hiểu, cô có thể tưởng tượng được đến ngữ khí khi anh nói chuyện, động tác như thường, không biết bộ quần áo ban sáng lúc anh rời đi đã thay chưa.

Rõ ràng buổi sáng mới thấy qua, lúc này cảm thấy cách anh thật xa như vậy.

Thật là……