Chương 22:

Lăng Mộ Ngôn hứng thú mà nhướng mày: “Vậy xem ra không chỉ có một mình cô tìm được ta? Những Huyết tộc khác đâu?”

“Oh, bọn họ à…” Trên khuôn mặt diễm lệ của nữ lãnh chủ lộ ra một nụ cười hời hợt: “Chắc là vẫn đang ở cái chỗ đổ nát bên kia.”

“Vậy nên, bây giờ chắc cũng phá gần xong rồi”

Lúc thu Ti Dục nhìn như nhẹ nhàng bâng quơ nói ra câu này, dư quang vẫn luôn liếc nhìn người đàn ông đứng bên cạnh Thân Vương đại nhân.

Khuôn mặt anh ta mới nhìn lướt qua lại có vài phần giống Thân Vương đại nhân, tuy rằng biểu cảm cử chỉ hành động không giống Thân Vương đại nhân, nhưng chỉ vài phần tương tự cũng đủ khiến cho Thu Ti Dục cảm thấy chán ghét.

Giống như một món hàng fake bắt chước kém chất lượng, vậy mà còn dám bày ra bên cạnh tác phẩm mà mình yêu thích, khiến trong lòng cô ta cảm thấy khó chịu.

Càng không nói, cô ta không tin, vào lúc Thợ săn đã bắt đầu cài cắm gián điệp vào trong Huyết tộc, đột nhiên lại trùng hợp như vậy, bên cạnh Thân Vương đại nhân bỗng xuất hiện thêm một con người, lại còn có cư xử vô cùng thân thiết với ngài, khiến cô ta nhìn mà ngứa mắt.

…Đúng, nói thẳng ra, là cô ta đang đố kỵ.

Chỉ là một con người ti tiện được làm lương thực dự trữ của Huyết tộc cao quý mà thôi, vậy mà lại to gan dám sáp lại gần, cùng với Thân Vương đại nhân ung dung, nhã nhặn, dịu dàng, thân mật nói chuyện. Quan trọng nhất là, tên này lại dám gọi thẳng tên của Thân Vương đại nhân, Thu Ti Dục còn chưa có được cái đãi ngộ như vậy đâu, cô ta sao có thể không đố kỵ cơ chứ?

Chỉ là thật trùng hợp làm sao, Bùi Trạm Quân cũng nghĩ như vậy.

Chỉ là một Huyết tộc yếu ớt ngu xuẩn, đâm vào cửa sổ còn khiến chính mình kẹt ở đó mà thôi, có bao nhiêu bản lĩnh được cơ chứ? Vậy mà lại được Lăng Mộ Ngôn dịu dàng gọi tên, còn để cô ả dừng trên ngón tay của Mộ Ngôn!

Khiến người ta tức giận nhất là, vì cô ả, mà Mộ Ngôn không thèm để ý đến anh!

Một người một Huyết tộc ghét nhau như chó với mèo, nhưng lại không hề biểu hiện ra trước mặt Lăng Mộ Ngôn, vì thế trông như cực kỳ hòa thuận cùng nhau quay trở lại phòng khách.

“Ở đây tôi chỉ có trà táo đỏ cẩu kỷ tử, cô không để ý chứ?”

Thân là chủ nhân của ngôi nhà, Bùi Trạm Quân tất nhiên phải đón tiếp vị khách không mời mà tới này. Sau khi đem trà lên cho Thu Ti Dục, không chờ nữ lãnh chủ lạnh lùng từ chối, ánh mắt lạnh lùng bỗng nhiên dịu xuống: “Đây là do Mộ Ngôn đau lòng cho tôi, cố ý chọn cho tôi trà táo đỏ và cẩu kỷ tử để bổ máu. Nói thật, nếu như không phải Thu tiểu thư đột nhiên đến, tôi vẫn chưa kịp chuẩn bị gì, thật sự khá là tiếc khi đem nó ra đãi khách.”

Cho dù trước đó có chán ghét trà táo đỏ cẩu kỷ tử thế nào đi chăng nữa, nhưng để chèn ép tình địch, anh vẫn biết nên lấy gì ra để đả kích cô ta, vì vậy đem thứ đồ này ra để khoe khoang, Bùi Trạm Quân tuyệt đối không nương tay.

Quả nhiên, sắc mặt Thu Ti Dục cứng lại ngay lập tức, từ vốn đang toát ra vẻ ghét bỏ nhìn chén trà, nghe xong lời của anh ngay lập tức biến thành chướng mắt, nhưng vì để không thua người ta, cô ta vẫn miễn cưỡng bưng lên uống một ngụm.

…Sau đó, cô ta giống như đột nhiên biến thành tượng đá, giữ nguyên không động đậy tư thế bưng chén trà nhấm nháp.

Mà Bùi - biết rõ hương vị khó uống như thế nào - Trạm Quân, yên lặng lộ ra nụ cười ngây thơ vô số tội, còn đặc biệt thiếu đánh hỏi cô ta: “Cảm thấy thế nào Thu tiểu thư, trà Mộ Ngôn chọn, hương vị không tệ đúng không?”